Thái tử có thể leo lên vị trí Thái tử và ngồi vững vàng ở đó, đương nhiên không phải là kẻ ngu xuẩn. Nếu không, dù Hoàng đế có sủng ái đến đâu, đại thần trong triều có ủng hộ thế nào, cũng chẳng ai lại đề cử một kẻ vô năng lên ngôi Hoàng đế.
Thái tử hiểu rõ ý tứ của phụ hoàng, nhưng hiểu không có nghĩa là tán đồng. Sư phụ mình là người thế nào, hảo hữu Doãn Trọng ra sao, cả tỷ phu Doãn Thanh là người như thế nào, Thái tử đều tự hỏi lòng mình rất rõ. Hắn có thể hiểu được tầm quan trọng của đế vương thuật, lý giải triều chính cần sự cân bằng giữa các phe phái, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy khó chịu.
Hoàng đế nhìn con mình rất lâu không nói gì, Thái tử đương nhiên cũng không dám mạnh miệng. Hai người cứ vậy nhìn nhau trong im lặng. Sau một hồi trầm mặc, Dương Hạo bỗng nhiên cất giọng mang theo cảm khái, lo lắng nói:
"Doãn thị xác thực trung thành tuyệt đối, gia huấn lại nghiêm minh. Thậm chí có thể tạm cho rằng Doãn Trì và Doãn Điển còn nhỏ tuổi, hay cả Hổ nhi sau này cũng sẽ trung tâm, bởi vì có Doãn Thanh và Hổ nhi ở đó. Nhưng lỡ có một ngày bọn họ không còn thì sao? Doãn Thanh có thể trung thành ba đời, có thể bốn đời, nhưng năm đời, sáu đời sau thì sao?"
Thái tử nhìn phụ hoàng, chờ người nói hết lời rồi mới đáp:
"Vậy còn Tiêu gia thì sao? Ngự Sử Đài giám sát thiên hạ bách quan, Ngự Sử đại phu uy tín tuy không bằng lão sư, nhưng cũng xem như quyền thế cực trọng. Bọn họ còn bẩn thỉu hơn Doãn gia nhiều!"
Thái tử nói đến đây thì im lặng, nhưng ý tại ngôn ngoại đã quá rõ ràng. Tiêu gia còn có thể được tin tưởng, vậy cớ gì Doãn gia trung thành vì nước lại không được? Nếu chuyện này đồn ra, thiên hạ còn ai dám trung thành nữa? Chẳng lẽ lòng người sẽ không nguội lạnh sao? Đương nhiên, phụ hoàng cũng không hề hãm hại Doãn gia, nhưng việc không ủng hộ chẳng khác nào là một loại tín hiệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT