Tôn Nhã Nhã dụi dụi mắt, nàng xác nhận mình không nhìn lầm, nhưng thực ra nàng cũng chẳng biết Hồ Ly là loại động vật gì. Bởi vì trước kia đừng nói là Hồ Ly sống, ngay cả da lông trên thị trường, nàng cũng chưa từng thấy qua thứ nào sáng bóng đến vậy.
"Tiên sinh, bên kia có con... màu đỏ... chó lớn à?"
Tôn Nhã Nhã kéo nhẹ vạt áo Kế Duyên, chỉ về phía Hồ Vân đang đứng bên cạnh bàn đá. Kế Duyên nghe vậy, nhìn sang Hồ Vân, phát hiện nó quả nhiên dựng cả lông lên.
"Ta không phải chó! Ngươi đã thấy con chó nào xinh đẹp như ta chưa? Ta là Hồ Ly! Hồ Ly đấy! Xích Hồ!"
Hồ Vân giương nanh múa vuốt đứng lên, nhảy đến trước mặt Tôn Nhã Nhã khoa tay múa chân, hùng hồn lý luận. Cả đời này nó ghét nhất là chó, thứ nhì là bọn du côn lưu manh.
Hành động này dọa cho tiểu nữ hài sợ hãi, nàng co rúm người lại phía sau Kế Duyên, ôm chặt lấy hắn kêu to:
"Tiên sinh! Tiên sinh! Nó biết nói chuyện! Nó biết nói chuyện!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play