Thời điểm Kế Duyên về đến Cư An Tiểu Các, Hồ Vân vẫn còn đang ngủ say, xem ra con Hồ Ly này trong thời gian ngắn cũng chưa thể tỉnh lại. Kế Duyên bèn tự mình trải bút mực ra bàn đá, bắt đầu viết chữ, thôi diễn diệu pháp.
Tại Cư An Tiểu Các này, trừ phi là khi cần tu hành, Kế Duyên vẫn luôn thích tuân theo nếp sống bình thường, tối về nhà, sáng lại ra ngoài.
Hôm sau, Kế Duyên còn chưa kịp ngủ đến khi mặt trời lên cao, đã nghe thấy tiếng động do Hồ Vân thức giấc gây ra, xem ra nó tỉnh sớm hơn dự đoán của hắn, hẳn là do một mực nhớ kỹ chuyện cắt giấy.
Chờ Kế Duyên mở cửa bước ra ngoài, vừa vặn thấy Hồ Vân đang quét tước sân, tâm thần hẳn là vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng tinh thần thì vô cùng phấn khởi.
Hồ Vân biết mình không đủ năng lực tiếp tục chồng chất số lượng lá bùa, nên cũng không cắt thêm, lại càng không dám vội vàng hợp phù. Bởi vì Hồ Vân hiểu rõ, đạo hạnh của mình còn chưa đủ để vượt qua sự chỉ điểm của Kế tiên sinh, nếu mù quáng hợp phù chỉ khiến cho những cố gắng trước đó trở nên phí công.
Hồ Vân không dùng chổi, mà dùng móng vuốt và đuôi để quét dọn. Thanh lý một hồi, nó lại ngồi thẳng lên nhìn ngắm bàn đá, trúc tranh và giấy vàng phù, trên mặt tràn đầy vẻ vui vẻ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, biết là Kế Duyên đã ra, nó liền lập tức cái mông vểnh lên chạy tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT