Ngoài miếu lầu chiếm diện tích chừng nửa mẫu, lầu cao ba tầng, bốn góc hiên nhà chống mái, lợp ngói lưu ly, là chốn cơm trà nổi danh của Ninh An Huyện. Bữa sáng và điểm tâm trong lầu cũng được coi là vào hàng tuyệt nhất Ninh An.
Kế Duyên hộ tống Ninh An Huyện Tống Thành Hoàng cùng đến ngoài miếu lầu, bên trong đã chật kín, mười bàn thì chín bàn đã có người, vô cùng náo nhiệt.
Vừa vào cửa, một tiểu nhị trong điếm đã nhiệt tình tiến lên hỏi han:
"Hai vị khách quan mời vào trong, lầu hai và lầu ba đều còn nhã tọa. Lầu hai náo nhiệt, lầu ba thanh tịnh, không biết hai vị muốn lên tầng nào?"
Điếm tiểu nhị nhãn lực cũng không tồi, hai vị này, lão giả mặc mực bào lộng lẫy, khí thái ung dung, đầu đầy tóc bạc gọn gàng, sạch sẽ. Còn vị trẻ tuổi hơn một chút, tuy mặc thanh bào tay áo lớn mộc mạc, kiểu tóc có chút lộn xộn, nhưng nhìn tổng thể lại hài hòa, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
"Làm phiền ngươi dẫn bọn ta lên lầu ba, lão hủ họ Tống, đã có người đặt trà ngon cho mấy người chúng ta rồi."
"A a a, các ngài rốt cuộc đã đến, chưởng quỹ đã hỏi ta ba lần rồi, mau mời đi theo ta, trà bánh đã chuẩn bị xong!"
Điếm tiểu nhị vội vàng mời hai vị lên lầu, rồi dẫn đường phía trước.
Lão Thành Hoàng và Kế Duyên cũng mỉm cười đi theo.
Ở lầu một, mọi người đang trò chuyện, trêu ghẹo, nói chuyện quên cả trời đất, nhìn chung vô cùng ồn ào.
Vừa bước lên cầu thang, âm thanh ở lầu hai càng trở nên rõ rệt hơn.
"Lại nói chín vị hiệp sĩ kia, ai nấy đều trẻ trung tuấn tú, oai hùng bất phàm, tuổi tác bất quá đôi mươi mà đã luyện được một thân võ nghệ cao cường, lại thêm có nữ hiệp anh thư không thua đấng mày râu... Bóc bảng yết thị của nha môn Ninh An Huyện, chuẩn bị sơ qua rồi lên đường tới Ngưu Khuê Sơn, đêm hôm đó thật là bấp bênh a..."
"Ai u..." "Thật là lớn mật a! ! !" "Đúng vậy! !" ...
Âm thanh người kể chuyện ở lầu hai cùng tiếng cảm thán phía dưới lúc lên lúc xuống.
Kế Duyên và Lão Thành Hoàng theo điếm tiểu nhị từ lầu hai bước lên cầu thang lầu ba, vừa vặn nghe được người kể chuyện bắt đầu kể lại quá trình đánh hổ.
"Lại nói Đỗ đại hiệp vung đao chém về phía mãnh hổ, một đao huyết quang chợt lóe, Lục đại hiệp quyền chưởng cùng sử dụng, từ trên trời giáng xuống, chưởng lực có thể nứt đá đánh vào đầu Bạch Hổ! ! !"
"Ai nha! ! !" "Thật là nhiệt huyết sôi trào! ! !" ....
Nghe đến đây, Kế Duyên đã đặt nửa người lên cầu thang lầu ba, không nhịn được cười lắc đầu.
"Xem ra Kế tiên sinh có hứng thú với câu chuyện của người kể chuyện này?"
Lão Thành Hoàng cũng cười hỏi một câu, trên thực tế, da Bạch Hổ trông như thế nào Âm Soa cũng đã thấy qua, quả thực uy vũ bất phàm, nhưng trên đó không hề có vết đao. Thuyết thư vốn là một môn nghệ thuật dân gian, có nét tương đồng với hí kịch, có chút tình tiết được mở rộng ra cũng là chuyện bình thường.
"Ha ha ha, không phải là cảm thấy rất hứng thú, chỉ là trùng hợp nghe được chuyện thú vị mà thôi."
Không có cách nào, chín vị thiếu hiệp kia trước mặt Lục Sơn Quân bị dọa sợ đến mức không dám thả một cái rắm, so với câu chuyện này thì quả thực tương phản quá lớn.
Lão Thành Hoàng như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi thêm.
Ba người cùng nhau đi tới lầu ba, nơi này rõ ràng thanh tịnh hơn nhiều, người cũng không đông, hoặc là đang uống trà trò chuyện, hoặc là ngắm phong cảnh bên ngoài lầu.
"Đến, hai vị khách quan, chính là chỗ này, nhân đậu bánh ngọt, tiểu mễ bánh ngọt, hương quả bánh ngọt, thịt viên cháo, rau ngâm trái cây cùng mứt hoa quả, còn có trà vũ tiền này, hai vị mời chậm dùng, có việc gì cứ việc dặn dò!"
Điếm tiểu nhị vừa nói vừa chỉ qua từng loại trà bánh.
"Tốt, đa tạ tiểu nhị ca!" "Cảm ơn!"
Kế Duyên và Lão Thành Hoàng gần như đồng thời nói lời cảm tạ, sau đó cả hai nhìn nhau cười, rồi ngồi đối diện.
Điếm tiểu nhị lúc rời đi còn gãi đầu, hai vị khách quan này thật là lịch sự!
Đưa mắt nhìn tiểu nhị rời đi, Lão Thành Hoàng mới quay đầu mở miệng.
"Kế tiên sinh, thử trà bánh của miếu lầu này xem, khẩu vị cũng không tệ."
Sáng sớm làm việc tốn thể lực, lại đi đường xa như vậy, bụng Kế Duyên đã sớm đói meo, cũng không khách khí, cầm lấy tiểu mễ bánh ngọt cắn một miếng.
Hương vị không đậm, vào miệng mềm xốp, hơi ngọt, lại có mùi gạo tươi mát.
"Ngon! Thật là ngon! Thành Hoàng đại nhân cũng dùng đi!"
"Kế tiên sinh thích là tốt rồi, ta chỉ là Thành Hoàng một huyện nhỏ, bất quá Kim Thân sơ thành, tượng đất mà thôi, không có nhục thân, thức ăn của phàm nhân, nếm qua cho đỡ thèm thì được, dùng nhiều không tốt, nếu chỉ ăn khí của nó thì có chút lãng phí."
Không có nhục thân? Vậy trước mắt đây là hóa thân sao?
Kế Duyên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tự mình ăn, may mà uống trà dường như đối phương cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau khi uống một bát cháo thịt viên và ăn mấy khối bánh ngọt, Kế Duyên tạm thời dừng lại, Lão Thành Hoàng cũng vừa lúc đặt chén trà xuống, thu ánh mắt từ cảnh sắc bên ngoài lầu về.
"Kế tiên sinh lần này đã giúp chúng ta Ninh An Huyện trừ bỏ một mối họa lớn trong lòng..."
Lão Thành Hoàng hồi tưởng một phen rồi mới nói tiếp.
"Bảy năm trước, Đức Thắng Phủ Địa Long trở mình, thai nghén địa mạch sát khí, vốn cũng không có gì đáng ngại, ánh nắng chiếu rọi, thiên lôi mưa dầm, sát khí tự sẽ tan đi, nhưng không may, có một luồng sát khí nồng đậm theo mạch nước ngầm lưu chuyển..."
Lão Thành Hoàng nói đến đây thì thở dài.
"Mạch nước ngầm vốn thuộc âm, luồng sát khí này lại từ một bãi tha ma ở phía tây của huyện xông ra, bị tử khí và lệ khí ảnh hưởng, mới hóa thành hung vật này. Tống mỗ thân là Thành Hoàng của huyện, tự nhiên phát giác được việc này, đích thân dẫn chư vị thuộc hạ tới trấn áp, không ngờ hung vật kia lại quỷ dị phi thường, không biết là thôn phệ âm linh hay có nguyên nhân khác, mà đã sinh ra linh trí..."
Theo lời kể của Lão Thành Hoàng, Kế Duyên dần hiểu rõ ngọn nguồn.
Địa sát khí kia dường như vốn cực kỳ bá đạo, quỷ vật đã sinh ra linh trí kia vậy mà giả bộ ngây ngô lừa qua Thành Hoàng, vào thời khắc mấu chốt, nuốt chửng khoái báo ti và chủ quan Âm Dương ti, còn dẫn bạo Địa Sát lực lượng, trọng thương pháp thể của Thành Hoàng.
May mà Lão Thành Hoàng tuy bị tổn thất nặng nề, nhưng gừng càng già càng cay, vào lúc bị Địa Sát xung kích, đã quyết đoán hao tổn hương hỏa Kim Thân Bản Nguyên, phản kích mạnh mẽ, cũng khiến hung vật kia vừa sinh linh trí bị trọng thương.
Trận chiến kia tuy để hung vật trốn thoát, nhưng Thành Hoàng đã tế ra Thành Hoàng miện quan, thu hết những luồng sát khí tản dật vào trong, nhờ đó mà tìm lại được nơi ẩn nấp của hung vật, chính là giếng nước trong Cư An Tiểu Các. Không tiếp tục mạo hiểm giao thủ, mà dốc sức lấy âm khóa âm, tạm thời phong ấn nó ở sâu dưới giếng, đợi Thành Hoàng khôi phục thương thế rồi sẽ chọn thời cơ tiêu diệt.
Quá trình này khiến Kế Duyên có chút toát mồ hôi lạnh, dù Lão Thành Hoàng không nói rõ, nhưng Kế Duyên hiểu rằng, nếu lúc ấy để cho tà vật hung hãn này thoát ra, thì Ninh An Huyện sẽ gặp đại họa, không chừng còn xuất hiện hiệu ứng quả cầu tuyết, gây ra tai họa lớn hơn.
Mà Cư An Tiểu Các, hai hộ gia nhân đầu tiên lần lượt gặp chuyện là do mệnh số tự nhiên, không phải do hung vật ảnh hưởng. Đến hộ thứ ba là thư sinh, hung vật kia có lẽ đã khôi phục được phần nào, có thể ra khỏi Tỏa Hồn Tỉnh trong chốc lát, sinh sinh dọa chết người thư sinh kia.
Thành Hoàng có những ước thúc riêng, tuy bảo hộ một phương, nhưng không thể ảnh hưởng trực tiếp đến dương thế quá nhiều.
Cho nên từ đó về sau, Thành Hoàng báo mộng cho mấy người, để trong huyện lưu truyền tin đồn Cư An Tiểu Các không an toàn, quả nhiên ngăn chặn được việc có người vào ở, chỉ là không ngờ lại để Kế Duyên đụng phải.
Mà lần này cơ hội khó có được, Lão Thành Hoàng cũng không thể chờ đợi thêm, phái ra thuộc hạ đắc lực, bản thân tọa trấn trong miếu thờ, tùy thời điều động hương hỏa dự trữ của Thành Hoàng Miếu, dốc toàn lực mà ra, cuối cùng đã diệt trừ được hung vật kia. Đối với Ninh An Huyện mà nói, đây là một đại sự.