Hạ Thanh Lê choàng tỉnh.
Ngắm nhìn bài trí quen thuộc trong phòng, nàng đưa tay ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Ác mộng. Đúng là ác mộng thật.
Nếu không kịp tỉnh lại lúc then chốt, e rằng giờ này nàng đã thành một đống thịt vụn rồi.
Tuy chỉ là mộng cảnh, nhưng… nàng sợ đau mà!
Hạ Thanh Lê vẫn chưa hoàn hồn, loạng choạng bò dậy, rót cho mình một chén trà, rồi ăn mấy miếng điểm tâm mới miễn cưỡng trấn định lại.
Dĩ nhiên, nỗi sợ ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Sang đến ngày hôm sau, nàng đã sớm quẳng chuyện đáng sợ trong mơ ra sau đầu. Nhất là khi phát hiện bản thân hiện đang sống cuộc đời thiên kim tiểu thư quá là sướng, sướng đến mức bắt đầu muốn bung xõa.
Hiện giờ nàng đang dưỡng thương, nên mỗi ngày đều không phải rời giường. Cơm bưng nước rót tận nơi, muốn ăn gì có đó, hoàn toàn lĩnh hội được thế nào gọi là cuộc sống giản dị mà xa xỉ của người giàu có.
Về chuyện này, Hạ Thanh Lê chỉ có một lời: Cuộc sống nằm yên thế này, nàng có thể sống cả đời cũng được.
Dĩ nhiên, nói là dưỡng thương, nhưng không có nghĩa nàng chỉ biết nằm lì một chỗ không nhúc nhích.
Hạ gia tuy không giỏi về kiếm pháp hay y thuật, nhưng lại tinh thông thuật phù chú.
Cũng nhờ vào kỹ nghệ vẽ phù tổ truyền cộng thêm thị trường tiêu thụ lớn đối với các loại phù chú, Hạ gia mới có thể trở thành một trong những gia tộc giàu có nhất giới tu chân hiện nay.
Cho nên, Hạ Thanh Lê chính là một thiên kim tiểu thư danh xứng với thực.
Khi ăn uống no nê không có việc gì làm, nàng lại đi theo sư phụ học vẽ phù. Dù sao thì nghề gia truyền không thể để thất truyền, tuyệt đối không phải vì phù chú có giá trị cao đâu.
Chỉ trong vài ngày, dưới sự chỉ dạy tỉ mỉ của sư phụ cộng với thiên phú không tệ của nàng, Hạ Thanh Lê đã có thể nắm được một vài cách vẽ phù đơn giản.
Chỉ là nguyên chủ đời trước vốn chẳng mấy hứng thú với thuật phù chú, nên hiện tại mới khiến người khác chú ý. Đặc biệt là Hạ Ứng Thiên vui đến mức cười không khép được miệng, còn kéo nàng lại nói rằng: “Sau này nhất định phải kế thừa y bát của ta!”
Doanh nghiệp gia tộc?!
Hạ Thanh Lê lập tức hăng hái, trước mặt thề sống thề chết sẽ học tốt thuật vẽ phù, quyết không để mất mặt tổ tông.
Nói thì nói vậy, nhưng có một chuyện vẫn khiến nàng phiền lòng đồ ăn ở đây ngon quá, khiến cân nặng ngày càng tăng.
Mà đi bộ lại là hoạt động giảm cân tiết kiệm nhất.
Lúc này vừa cơm chiều xong, trời hãy còn chưa tối hẳn, đúng là thời điểm nàng xoa bụng tản bộ tiêu thực.
Sân viện nhà họ Hạ to đến bất ngờ, đi hết một vòng cũng phải tốn nửa canh giờ. Đợi đến khi dạo xong thì bụng lại đói.
May mà trong mấy cái đình nghỉ chân đều có bày sẵn điểm tâm mới, do nàng thích ăn nên người hầu mới đặc biệt chuẩn bị.
Nhưng mà… giờ mà ăn thì chẳng phải tản bộ coi như uổng công sao?
Giữa lúc đang do dự giữa ăn hay không ăn, Hạ Thanh Lê giằng co nội tâm suốt mấy phút, cuối cùng hạ quyết tâm: chỉ ăn một miếng thôi!
Nàng hớn hở cầm lấy một khối bánh, chưa kịp cho vào miệng thì đằng trước bỗng vang lên tiếng của Lục Tiêu Từ.
Lần theo âm thanh, nàng trông thấy hắn đang nói chuyện với một tiểu đồng.
Tuy Hạ Thanh Lê không phải loại người hay xen vào chuyện người khác, nhưng… lòng hiếu kỳ khó mà nhịn nổi.
Nghe một chút chắc không sao chứ?
Nàng hơi nghiêng người, vểnh tai lắng nghe.
May thay vị trí cực kỳ hoàn hảo, toàn bộ cuộc trò chuyện lọt vào tai nàng không sót một chữ.
Nội dung đại khái là: đại trận phong ấn yêu ma ở hậu sơn ngoài thành bất ngờ xuất hiện dấu hiệu lỏng lẻo, đã có vô số yêu vật phá phong ấn chạy thoát. Dân chúng Phượng Hoàng thành đang gặp nguy hiểm, Hạ gia nhân thủ không đủ, nên Hạ Ứng Thiên mới cho người đến mời Lục Tiêu Từ ra tay giúp đỡ.
【Hệ thống: Nhiệm vụ tuyến chính: Xin hãy hoàn thành tình tiết “Đại trận phong ma sắp sụp đổ, vì lo lắng cho Lục Tiêu Từ, Hạ Thanh Lê lén lút theo hắn đến ngoại thành và vô tình dính vào sự kiện phong ma”.】
“…”
Nghe chuyện thiên hạ xong lại thấy dính tới mình, Hạ Thanh Lê chỉ muốn trợn trắng mắt.
Lục Tiêu Từ và tiểu đồng đã đi xa, nghĩa là nàng phải xuất hiện.
Vừa mới hồi phục, đã phải đi làm, Hạ Thanh Lê mặt xị xuống, tức giận ném hết bánh vào túi giới tử, lặng lẽ theo sau.
Lo bị phát hiện nhưng cũng sợ bị bỏ lại, nàng đành giữ khoảng cách nhất định với Lục Tiêu Từ.
Ban đầu mọi chuyện tiến triển khá suôn sẻ, nhưng lúc sắp ra đến cửa lớn Hạ phủ, nàng vừa ngẩng đầu người đã biến mất.
…Chết tiệt!
Đang đứng giữa trời trống trải nhìn quanh mù mịt, bóng người của Lục Tiêu Từ lại xuất hiện trong tầm mắt nàng, đồng thời một đạo kim quang lướt qua.
Chỉ thấy hắn đưa hai ngón tay chụm lại, khẽ vẽ một đường, một đạo cấm chế lập tức xuất hiện ngay dưới chân nàng.
Hạ Thanh Lê hoàn toàn mờ mịt.
Trên mặt Lục Tiêu Từ vẫn là nụ cười dịu dàng như gió xuân: “Hạ cô nương, việc này là vì muốn tốt cho cô. Thân thể cô chưa hoàn toàn hồi phục, nên vẫn nên an tâm tịnh dưỡng trong phủ, chớ nên chạy loạn.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lời thì dễ nghe, chẳng lẽ tưởng nàng không muốn ở lại sao?
Hạ Thanh Lê bất lực thở dài, ngẩng đầu nhìn cấm chế như lồng giam trước mặt, lại nhìn bảng hệ thống hiện vẫn đang chạy nhiệm vụ.
Nàng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Nhiệm vụ này… bắt buộc phải làm sao?”
May mắn là những ngày qua học vẽ phù không uổng phí.
Nàng lấy ra một đạo phù chú đã vẽ xong, rót linh lực vào rồi dán lên cấm chế kim quang lập tức xuất hiện vết nứt. Dưới sức ép của phù chú, vết nứt dần mở rộng.
Hạ Thanh Lê nhanh chóng cúi người lách qua khe hở, gần như ngay lập tức phù bị thiêu thành tro, khe nứt cũng khép lại, khôi phục như ban đầu vẫn còn non tay.
Hạ Thanh Lê chẳng còn thời gian để cảm thán, đoán chừng lúc này Lục Tiêu Từ hẳn đã đến ngoại thành, nàng cũng phải vội vàng chạy đến nơi.
Còn chưa bước vào rừng trúc ngoài thành, nàng đã cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Hạ Thanh Lê đưa mắt nhìn quanh, phát hiện trên những thân cây xung quanh đều quấn dây đỏ, treo kín phù chú, bay phần phật trong gió.
Những phù chú này vốn đã vượt quá trình độ hiện tại của nàng, hẳn là do tiền bối của Hạ gia lưu lại. Có lẽ chính nhờ lực lượng của những phù chú ấy mà đại trận phong ma mới có thể phong ấn yêu ma trong núi suốt bao năm qua.
Nhưng giờ đây, hầu hết phù chú đều đã cháy sém chỉ còn một nửa, đại trận phong ma e cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.
Xem ra nơi này quả thật nguy hiểm trùng trùng.
Hạ Thanh Lê vốn không ngốc, lập tức quyết định phải tìm trận nhãn của đại trận đó là trung tâm toàn trận, cũng là nơi có thể quan sát rõ nhất tình hình. Nghĩ đến Lục Tiêu Từ chắc hẳn cũng đang ở đó, nàng càng muốn đến tìm hắn cầu xin che chở.
Lửa cháy rực trời, bụi đất mịt mù.
Hạ Thanh Lê nhìn thoáng là hiểu có người đang chiến đấu với đám yêu ma thoát khỏi phong ấn.
Cũng bởi thế, nàng lập tức tăng tốc, men theo nơi nào sáng nhất mà chạy trận nhãn tất sẽ ở đó.
Nàng phấn chấn lao về phía trước.
Ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên, chẳng mấy chốc nàng đã bị vây trong biển lửa, nhiệt khí nóng rực khiến da thịt nàng bỏng rát, khắp nơi toàn là xác yêu ma, mùi tanh tưởi gay mũi khiến người ta buồn nôn cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ.
Nhưng tất cả không uổng công. Ở giữa tâm điểm hỏa trường, cuối cùng nàng cũng thấy được Lục Tiêu Từ.
Chỉ là nam chủ lúc này trông chẳng tốt lành gì.
Trong cuộc chiến với đám yêu ma, toàn thân Lục Tiêu Từ đã chi chít vết thương, cả người chao đảo như cỏ lau trong gió, chẳng còn dáng vẻ anh tuấn phong thần như xưa.
Vừa thấy Hạ Thanh Lê, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc:
“Hạ cô nương, sao cô lại đến đây?”
Hạ Thanh Lê gãi đầu, chuyện này nói ra dài dòng lắm, nhưng thật ra… nàng vốn chẳng muốn tới.
【Hệ thống: !Cảnh báo! Cảnh báo! Đại phản diện đã xuất hiện Nhiệm vụ phụ: Ngăn cản đại phản diện tàn sát nhân gian đã khởi động, xin hãy lập tức gặp gỡ phản diện lần đầu.】
Cái gì?!
Đại phản diện?
Ngay bây giờ?!
Tất cả lại trùng nhau rồi!
【Đại trận phong ma sắp sụp đổ, Hạ Thanh Lê vô tình gặp đại phản diện lớn nhất trong truyện, lại vô ý đưa hắn về phủ, từ đó để hắn ẩn mình bên cạnh nam nữ chính, âm thầm chôn xuống mầm họa diệt thế sau này.】
Hạ Thanh Lê khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc tất cả tai họa đều là do nữ phụ nàng đây gây ra?!
Ngay lúc đó, nàng cảm nhận được một luồng ánh mắt lạ thường quét qua sau lưng mình.
Nàng lập tức quay đầu.
Do đối phương đứng ngược sáng, nàng chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, song khí thế tỏa ra mạnh mẽ dị thường, chỉ cần đứng đó thôi đã đủ uy hiếp lòng người.
Hạ Thanh Lê nghĩ bụng công việc này thật sự không cần thiết phải liều mạng, trừ phi tăng lương.
【Yên tâm, hiện tại đại phản diện vẫn còn trong thời kỳ trưởng thành, lực chiến vô cùng hạn chế, chưa gây ra nổi sóng gió gì đâu.】
Nghe hệ thống nói vậy, Hạ Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm.
Đi làm thôi mà, cần gì phải liều mạng chứ.
Hạ Thanh Lê quay lại, mỉm cười ngọt ngào với Lục Tiêu Từ: “Lục công tử, thật ra ta đến là để giúp huynh đấy.”
Lục Tiêu Từ: “???”
Thật không vậy? Hắn không tin.
Nghe thấy tiếng nàng, thiếu niên đối diện mới chậm rãi bước tới, cúi mắt nhìn nàng, trong con ngươi đỏ rực chỉ phản chiếu rõ gương mặt yêu kiều của nàng.
Càng lúc càng rõ nét.
Hạ Thanh Lê nuốt khan một ngụm nước bọt, ngẩng đầu lên không chút sợ hãi đối mặt hắn. Khoan đã.
Người này… trông có vẻ quen?
Đúng rồi, vài hôm trước… nàng từng gặp trong mộng!
Dựa vào gương mặt và đường nét quá mức tinh xảo, nàng nhận ra ngay
Trời đất ơi, lại là mộng tiên tri à?!
“Hạ cô nương, cẩn thận!”
Tuy chưa rõ người này là ai, nhưng trực giác mách bảo Lục Tiêu Từ kẻ ấy tuyệt đối không đơn giản, Hạ Thanh Lê chắc chắn không thể đối phó nổi.
Lời vừa dứt, thiếu niên nọ khẽ nâng mắt nhìn về phía Lục Tiêu Từ, nhàn nhạt thở dài, giơ tay lên chỉ thấy một cơn cuồng phong nổi lên, cuốn theo lửa dữ cuồn cuộn lao thẳng tới.
Vì Lục Tiêu Từ gần như đã cạn kiệt linh lực trong trận chiến trước, không thể tránh kịp, đầu đập mạnh xuống đất, mắt trợn trắng bất tỉnh tại chỗ.
Ngọn hắc hỏa bốc cháy qua người hắn, không khí lập tức tanh khét.
Hạ Thanh Lê: “???”
Đây gọi là "trưởng thành chưa đủ"?
Nam chính suýt mất sọ rồi kìa!!
Không còn thời gian lo cho hắn sống chết, tính mạng của nàng giờ mới là quan trọng nhất.
Nàng nắm chặt túi giới tử, bên trong còn vài lá phù, hy vọng có thể dùng được lúc then chốt.
Kẻ kia hơi nghiêng đầu, đầy hứng thú quan sát nàng.
Tim nàng đập thình thịch như trống trận không chỉ vì hắn hợp gu thẩm mỹ của nàng một cách kỳ lạ, mà bởi trong hoàn cảnh này, thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh.
Cứ thế này nữa… chưa chờ đối phương ra tay, nàng tự hù chết mình mất!
Không được.
Đánh cược một phen, biết đâu xe đạp biến thành xe máy.
Thừa lúc hắn sơ ý, nàng nhanh như chớp rút phù, nhắm mắt niệm chú, rót linh lực rồi dán thẳng lên mặt hắn!
Chỉ nghe tiếng lửa cháy tí tách xung quanh.
Phù chú ngay lập tức hóa thành tro tàn, tản ra khắp nơi.
Hạ Thanh Lê: “Ơ…???”
Chẳng lẽ nàng yếu đến vậy sao?!
Không cam lòng, nàng lấy lá thứ hai, tiếp tục niệm chú. Nhưng giữa chừng, một ngọn lửa bùng lên đốt sạch phù luôn. Nếu tay nàng không buông kịp, chắc cũng cháy theo.
Chắc chắn là do phản diện gây ra.
Đáng giận!
Nàng lại lấy, hắn lại đốt.
Nàng lấy nữa, hắn đốt nữa.
Nàng lại lại lấy, hắn lại lại đốt.
Cuối cùng, đến lá cuối cùng cũng cháy, đối phương vẫn chẳng mất một sợi tóc.
Hạ Thanh Lê tức tối liếc sang, thấy đầu ngón tay hắn còn lấp lóe hỏa diễm chưa tắt rõ ràng đang trêu ngươi.
“…Cứu mạng với.”
Tuy hắn không nói lời nào, nhưng ánh nhìn nóng rực kia khiến nàng mặt đỏ bừng, chẳng rõ vì lửa hay vì quá xấu hổ chỉ biết là lần này nàng thật sự nguy rồi.
Nàng run run nắm lấy túi giới tử trong đó chỉ còn một đĩa điểm tâm.
…Thôi thì, cũng không tệ.
Hạ Thanh Lê linh cơ khẽ động, lập tức bưng điểm tâm ra, nặn ra nụ cười: “Vừa rồi đều là hiểu lầm cả, ta thật ra đến đưa chút ấm áp đây… đây là bánh hoa quế, ngươi… muốn nếm thử không?”
Ban đầu nàng chẳng ôm hy vọng gì với màn “hối lộ” này, ai ngờ… hắn lại cười.
Nụ cười y như trong mộng rõ ràng là cười, nhưng toàn thân nàng lạnh toát, chỉ muốn lập tức chạy xa mười dặm.
“Được.”
Thiếu niên nhẹ nhàng đáp, cúi người cắn một miếng bánh.
Khoảng cách quá gần, mùi máu tươi trên người hắn lập tức ập đến, khiến nàng nghẹt thở.
Ngón tay nàng run rẩy suýt đánh rơi cả khay.
Nàng định lùi lại theo bản năng, nhưng bị một lực kéo giữ lại cúi đầu nhìn, chính là tay của hắn.
Ngón tay hắn thon dài, đốt xương rõ ràng, bên dưới làn da trắng nhợt là những mạch máu xanh nhàn nhạt hiện rõ.
Đẹp.
Nhưng là đôi tay chỉ để giết người.
Hạ Thanh Lê cố tỏ ra trấn tĩnh, trong lòng thì xoay đủ kế.
【Ký chủ, hình như hắn… mất trí nhớ rồi…】
Hạ Thanh Lê: Mất trí nhớ?!
Nghe qua có vẻ vô lý, nhưng ngẫm kỹ lại hợp lý vô cùng.
Phản diện không mất trí nhớ thì nàng lấy đâu ra đất dụng võ? Hệ thống này đúng là biết cách tặng "kim thủ chỉ"!
Nàng vội gật gù trong lòng, thầm tặng cho hệ thống một cái "like" thật to.
【Hệ thống:Không phải ta làm đâu…】
Không phải hệ thống cho "bàn tay vàng"? Vậy là tai nạn à?
Dù là tình cờ hay do ý trời cơ hội đã tới.
Hạ Thanh Lê lập tức lấy lại tự tin.
Ngay khi ấy, hệ thống lại nhảy ra dòng mới:
【Hệ thống: Đối mặt với nam tử xa lạ đang từng bước tiến lại gần, Hạ Thanh Lê biết rõ hắn nhất định là【】【】【】【】,và trong lòng không chút nghi ngờ.】
【Hãy điền vào chỗ trống cho hợp lý, đảm bảo câu văn thông suốt mạch lạc.】
Không phải chui đầu vào họng cọp sao.
Hạ Thanh Lê giải đề trong một giây bao năm kinh nghiệm làm đề mách bảo nàng, bốn chữ đó chắc chắn là: Chính - Đạo - Khôi - Thủ.*
*(Chính đạo khôi thủ – người đứng đầu con đường chính đạo.)
———————
Tiểu Tạ có mất trí nhớ hay không thì cũng chẳng khác gì! Hắn căn bản chẳng thèm để tâm cái gọi là ký ức!