Nghe xong những lời đó, sắc mặt của Tô Thanh Mi tuy không chuyển sang màu xanh như 044, nhưng cũng hơi u ám. Hóa ra là vậy, chẳng trách đám heo rừng kia lại đuổi theo 044 đến sống chết, chắc là nó đã đâm trúng chỗ nhạy cảm nào đó của con đầu đàn, nên mới dẫn đến màn truy đuổi kịch liệt như thế.
Tô Thanh Mi bất giác nhớ lại, mỗi lần 044 có giao diện mới, nó đều háo hức khoe khoang với cô. Nhưng lần này, cô lại không thấy nó khoác lại bộ da hươu sao cũ. Đến giờ thì đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Cô thầm nghĩ chắc mình sẽ chẳng muốn ăn lộc nhung thêm một thời gian dài nữa. 044 lần này vì mồi nhử mà hy sinh cả một món ăn Đông Bắc, nhưng nó lại không hề hay biết. Ngược lại, nó còn tưởng mình vừa giúp được việc cho Tô Thanh Mi, nên không hề thấy áy náy hay hối lỗi chút nào.
Thấy sắc mặt Tô Thanh Mi không vui, 044 liền hoảng hốt bay ra xa, sợ bị cô trách mắng.
“Thanh Mi, em đi ra sau núi xem mấy cây linh thảo của chị một chút nhé, biết đâu sau này chị còn có thể luyện đan nữa đó!” Nói xong, 044 liền bay vút đi, để lại Tô Thanh Mi đứng đó một mình, lòng ngổn ngang nhìn theo bóng dáng nó xa dần.
Nếu không phải vì còn giữ được chút giáo dưỡng, có lẽ giờ phút này cô đã buột miệng chửi thề rồi. Vốn dĩ, mấy trò tăng động của em gái cô hôm nay đã đủ khiến đầu óc cô căng như dây đàn, vậy mà 044 vốn là thứ cô vẫn luôn yên tâm nhất, lại cũng tham gia góp vui. Ngay cả em gái cô chắc cũng không nghĩ ra được màn gây chuyện kiểu này!
Tô Thanh Mi thật sự cảm thấy mình phát bệnh rồi, một loại bệnh gọi là “xấu hổ thay người khác”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT