Ông Vương không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo hai bọc đồ của hai cô gái lại gần mình hơn một chút, đặt gọn gàng vào góc xe bò, đảm bảo trong suốt hành trình xóc nảy về đại đội sẽ không bị rơi rớt.
Lúc mặt trời lên cao hơn, những người buổi sáng cùng đi xe bò cũng đã lần lượt quay lại. Họ đứng ngồi lác đác thành từng nhóm nhỏ, chuyện trò rôm rả về mùa màng hay mấy chuyện thú vị trong đại đội.
“Ôi chao, Trí thức Tô, Trí thức Lâm, hai cô mua được xe đạp rồi sao?” Thím Lý mắt sáng rỡ, bước nhanh lại gần, đi vòng quanh chiếc xe đạp mấy vòng, trên mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Xe đạp vào thời ấy là một món đồ hiếm quý, ai mà có được một chiếc thì đúng là có máu mặt trong đội. Đó không chỉ là phương tiện đi lại mà còn là biểu tượng của địa vị và sự sung túc.
Thấy xe đạp, đám thanh niên trí thức và người dân quanh đó cũng túm tụm lại. Họ tò mò ngắm nghía, có người thử sờ tay lái, người khác lại lén gõ nhẹ cái chuông xe, ai cũng vừa thích thú vừa ghen tỵ. Dù vậy, vì biết món này quý giá, chẳng ai dám đụng chạm mạnh, sợ không may làm hỏng thì đền không nổi.
Tô Thanh Mi mỉm cười nhẹ nhàng, giải thích:
“Không phải mua đâu ạ. Nhà cháu có người họ hàng làm ở công xã, biết hai chị em cháu được phân về đội sản xuất Thanh Sơn nên sợ có chuyện gấp mà không có cách liên lạc. Thế nên mới cho mượn xe đạp để tiện đi lại. Dù gì tụi cháu cũng là con gái, người nhà thương nên mới lo xa như vậy thôi ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play