Ngay khi lời đó vừa thốt ra, bầu không khí vốn còn đang yên ắng bỗng chốc bị phá vỡ. Mọi người thoáng ngẩn người, rồi đồng loạt bật cười nghiêng ngả.
Lâm Vân Thanh vốn đang mệt đến mức ngồi tựa lưng vào ghế thở hổn hển, nghe vậy liền bật dậy, làm bộ định với tay lấy cây chổi đặt ở góc tường, miệng lầm bầm:
“Chị thấy em mới giống ‘Chiêu Tài’ đó! Làm gì có cô gái nào lại đặt tên là ‘Chiêu Tài’ chứ!”
Có điều, cô vừa đưa tay ra thì đã đuối sức mà đành buông xuống, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Uyển một cái, mắng: “Suốt ngày chỉ biết bày trò nghịch ngợm!”
Tô Thanh Ngọc nghe xong cũng phì cười. Thực ra trong lòng cô rất muốn nói: nhà cô hồi trước có con chó, tên nó cũng là Chiêu Tài đấy.
Nhưng khi liếc thấy chị gái mình đang nghiêm mặt ngồi một bên, cô đành nuốt lời vào bụng, cúi đầu giả vờ mân mê vạt áo để che giấu tiếng cười.
Lâm Uyển ăn cơm nhanh như gió cuốn mây bay, rồi lập tức nhào tới ôm lấy con nhím nhỏ mà Vương Tư Điềm vừa cẩn thận mang về. Cô ôm con vật nhỏ vào lòng, ánh mắt sáng rực thích thú, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT