“Ôi chao, em gái tốt của chị, thật là phải cảm ơn em vì lời khen chân thành đấy nhé!” Tô Thanh Mi khẽ nhếch môi, nụ cười mập mờ như có như không, ánh mắt sắc lạnh như mũi tên chĩa thẳng vào Tô Thanh Ngọc.
Tô Thanh Ngọc thấy thế thì hoảng hồn, rụt cổ lại như con thỏ bị dọa, vội trốn ra sau lưng Lâm Vân Thanh, lắp ba lắp bắp: “Ơ… ờ thì… em có nói gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi nhé, tiếp tục…”
Đứng một bên, Hạc Đại Sơn nhìn thấy hết cảnh này thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Ông quay sang con trai, dặn dò: “Con trai à, con đem con chó to này đưa về giúp Trí thức Tô đi. Con xem nó to thế kia, mấy cô gái thì sao mà khiêng nổi hả?”
Chưa kịp nói dứt câu, Tô Thanh Mi đã nhanh nhẹn bước đến bên Hạc Nam Huyền, dứt khoát ôm lấy con chó đen từ trong lòng anh, rồi vác nó lên vai một cách nhẹ nhàng, chẳng hề thấy chút khó khăn nào.
Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ với Hạc Nam Huyền, giọng dịu dàng:
“Nam Huyền, anh mau quay lại đi cùng chú Hạc và các anh lên núi đi. Hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng trời cũng sắp tối rồi, mọi người tranh thủ làm xong sớm còn về nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô quay người rời đi, để lại Hạc Nam Huyền đứng ngây ra như phỗng, cứ như thể bị hai tiếng “Nam Huyền” gọi ra từ miệng Tô Thanh Mi làm hóa đá tại chỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play