Nghe chị họ hỏi vậy, Lâm Uyển lập tức trợn tròn mắt, không vui đáp lại:
“Hừ! Chị còn mặt mũi hỏi em à? Chính chị tự ý chạy đến đây, chẳng lẽ trong lòng chị không rõ sao? Rõ ràng ở nhà, gia đình đã sắp xếp cho chị một công việc tốt, bao nhiêu người mơ còn không được, vậy mà chị lại không thèm làm, cứ khăng khăng đuổi theo cái tên chó hoang đó, tự đâm đầu tới nơi khỉ ho cò gáy này để chịu khổ!”
Vừa nói, cô vừa tức tối đưa tay chọc mạnh vào trán Lâm Vân Thanh, vẻ mặt đầy thất vọng và trách móc.
Đúng lúc đó, Lý Chiêu Đệ từ trong nhà đi ra để lấy rau đã nhặt sẵn. Khi đi ngang qua hai chị em, tình cờ nghe được đoạn đối thoại liền tò mò xen vào:
“Ơ? Sao lại gọi người ta là chó hoang thế?”
Thấy Lý Chiêu Đệ vẻ mặt đầy ngạc nhiên, Lâm Vân Thanh vội vàng cười xòa giải thích:
“Haha, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm. Tên Lưu Tử Ngôn hồi nhỏ gầy gò ốm yếu, mặt mũi lúc nào cũng trắng bệch như người bệnh, chẳng có chút sinh khí nào. Uyển Nhi từ bé đã chẳng ưa gì anh ta, còn đặt cho cái biệt danh ‘chó hoang’ vì nói anh ta trông cứ như con chó bị bệnh ấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play