Nghe xong lời Lâm Vân Thanh, trong lòng Vương Tư Điềm dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cô bé cảm kích nhìn Lâm Vân Thanh, trong mắt ánh lên những giọt lệ lấp lánh. Giọng nghẹn ngào, cô nói:
“Cảm ơn chị Vân Thanh, cảm ơn chị Thanh Mi… nhưng bọn em sao có thể ở không như vậy được ạ?”
Lâm Vân Thanh dịu dàng xoa đầu Vương Tư Điềm, nhẹ nhàng an ủi:
“Ngốc quá, đừng nghĩ nhiều như vậy. Em trai em còn nhỏ xíu, sắp vào đông rồi, nhất định phải có chỗ ấm áp để ở chứ.”
Vương Tư Điềm cảm động đến không nói nên lời, chỉ biết nhào vào ôm chặt lấy Lâm Vân Thanh, lí nhí nói:
“Cảm ơn chị… chị Vân Thanh…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play