Lý Đại Ni như vừa nhớ ra điều gì đó, liền xoa xoa cánh tay rồi nói:
“Cũng không hẳn là anh Hạc chưa từng cười. Bọn chị cùng một đội sản xuất, hồi nhỏ hay chơi đùa với nhau, trêu chọc nhau đủ kiểu. Nhưng sau này thì chẳng ai dám trêu chọc anh Hạc nữa đâu, vì anh ấy mà nổi nóng thì bất kể trai hay gái, chọc là bị đánh liền. Đánh cho khóc oang cả lên, đuổi chạy khắp đội, đến mức cha anh ấy cũng không cản nổi.”
Tô Thanh Mi tưởng tượng ra cảnh một cậu bé mặt mũi nghiêm túc, tay cầm nhánh cây hay thứ gì đó, chạy quanh đội đuổi bắt lũ trẻ khác, còn đám nhóc thì vừa la hét vừa bỏ chạy tán loạn. Cảnh tượng ấy khiến cô bật cười, không ngờ người đàn ông hiện giờ nhìn điềm đạm như vậy, lúc nhỏ lại tinh quái và hung dữ đến thế.
Cô không nhịn được hỏi: “Giờ nhìn anh ấy chẳng giống tí nào với hồi nhỏ hết.”
Lý Đại Ni nhún vai đáp:
“Chắc là lớn rồi thì khác thôi. Con người mà ai mà chẳng thay đổi theo thời gian. Với lại chị nghe nói anh Hạc vào quân đội lập công lớn nữa, nên giờ trông chững chạc, ghê gớm lắm.”
Tô Thanh Mi gật đầu đồng tình. Con người thường thay đổi theo thời gian và trải nghiệm, có lẽ chính thời gian trong quân ngũ đã rèn giũa Hạc Nam Huyền trở nên điềm tĩnh, vững vàng hơn trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT