Lý Trường Minh nhìn thấy sư phụ Trương, người có tay nghề sửa chữa giỏi nhất xưởng vì một chiếc máy kéo mà sững sờ đến mức như sắp khóc, trong lòng có chút áy náy vì vừa rồi lỡ lời nặng nề. Ông vội vàng an ủi:
“Tôi không có ý nói các anh vô dụng, chỉ là thấy tiếc khi đã tạo điều kiện học hỏi mà các anh lại không biết trân trọng. Các anh cũng giỏi lắm chứ, đừng buồn quá.”
Sư phụ Trương mấp máy môi, dường như định phản bác điều gì, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu buồn bã nói:
“Không phải vì thế đâu, giám đốc… Tôi đang tự hỏi, có phải mình già rồi, không còn hữu dụng nữa không. Con bé đó sửa trong chưa đến 15 phút, còn tôi hồi trước nghiên cứu cả tháng cũng bó tay. Tôi thật sự... không theo kịp nữa rồi phải không?”
Trương sư phụ vốn là người ưa bận rộn, luôn tự hào về tay nghề của mình. Thế mà hôm nay, khi tận mắt chứng kiến cô gái nhỏ sửa xong chiếc máy kéo một cách dễ dàng, ông không khỏi hoài nghi chính bản thân mình. Nếu kinh nghiệm bao năm của mình mà còn thua một cô gái trẻ, vậy chẳng phải mình đã bị thời đại đào thải rồi sao? Nghĩ đến đây, trong lòng ông dâng lên một nỗi buồn sâu sắc và cảm giác bất lực.
Trong khi đó, Tô Thanh Mi lại hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt hay suy nghĩ của người khác. Cô vẫn tập trung vào công việc của mình như thể xung quanh chẳng ai tồn tại. Sau khi rút chai nước giữ nhiệt từ chiếc túi đeo bên người, cô ngửa đầu uống một hơi lớn, rồi nhanh nhẹn bước về phía Lý Trường Minh.
Vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt lấp lánh mang theo sự háo hức, cô cất giọng mềm mại:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT