Hạc Nam Huyền tròn mắt nhìn, không hiểu tại sao Tô Thanh Mi lại không cho anh nói ra chuyện đó. Chẳng lẽ cô không muốn để ông ngoại biết mình từng cứu anh? Nhưng tại sao chứ? Trong lòng anh đầy thắc mắc, song lúc này lại không tiện hỏi, đành im lặng nhìn cô.
Thấy cháu gái có vẻ căng thẳng, Thư Thiên Khải hơi cau mày, rõ ràng không tin hoàn toàn lời cô nói. Ông cảm thấy chắc chắn có điều gì đó đang bị che giấu. Nhưng thấy Tô Thanh Mi bối rối đến vậy, ông cũng không tiện truy hỏi thêm, chỉ đành thở dài, nói:
“Thôi được rồi, chuyện của mấy đứa trẻ bọn cháu, ông cũng không can thiệp nữa. Nhưng sau này có chuyện gì thì nhớ phải nói với ông một tiếng, đừng giấu nhé.”
Tô Thanh Mi vội vàng gật đầu đồng ý rồi mới buông tay ra. Hạc Nam Huyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ giải thích rằng hai người chỉ từng cùng nhau lên núi mà thôi. 
Cố Vân Chu bèn nhờ Thư Thiên Khải phụ ông đem mấy thứ Hạc Nam Huyền mới mang tới ra cất vào hốc tường ngoài cửa.
Lúc này, Hạc Nam Huyền nhỏ giọng hỏi Tô Thanh Mi: “Sao cô lại không cho tôi kể chuyện bọn mình lên núi?”
Tô Thanh Mi liếc anh một cái, hạ giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play