“Ôi, cái khu tập thể ấy chẳng khác gì ổ trộm cả, may mà đồ của tôi không đáng giá, chứ không thì cũng phải nơm nớp lo sợ rồi.” Lý Chiêu Đệ vừa than thở vừa thở dài, trên gương mặt hiện rõ vẻ bất lực.
Cô biết hoàn cảnh gia đình mình không khá giả gì, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ có ý nghĩ lấy trộm đồ của người khác. Bởi cô hiểu rất rõ không ai có nghĩa vụ phải mang đồ tốt của mình đi cho người khác vô điều kiện. Và tất nhiên, cô cũng không bao giờ cho phép ai lợi dụng hay chiếm lợi từ mình. Nghĩ đến đây, cô khẽ lắc đầu, rõ ràng rất bất mãn với tình trạng hiện tại của khu tập thể.
Nghe vậy, Lâm Vân Thanh cũng đồng cảm gật đầu liên tục. Cô nghĩ nếu có thể chuyển ra khỏi nơi đó thì thật là tuyệt. Dù sao giờ nơi ấy đúng là không còn chút yên ổn nào. Thế là cô quay sang nhìn Lý Chiêu Đệ, mỉm cười nói:
“Hay là cô dọn sang ở với tôi đi? Dù sao tôi ở một mình cũng buồn lắm.”
Lý Chiêu Đệ do dự một chút rồi thành thật đáp:
“Tôi vẫn còn ít tiền tiết kiệm, nhưng còn phải lo liệu cho mấy năm sau nữa. Tôi đang tính chờ sau vụ thu hoạch mùa thu sẽ lên núi xem có kiếm được gì không, nếu may mắn tìm được dược liệu quý hay con thú hoang nào đó mang về bán thì chắc cũng đổi được chút tiền.
Thế này nhé, Trí thức Lâm, đợi khi nào tôi có tiền dư dả, đủ để trả tiền thuê phòng cho cô thì tôi sẽ dọn sang. Chứ giờ cô cho tôi ở miễn phí, lòng tôi áy náy lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play