“Trí thức Tô, các cô đang làm gì thế này? Hai người này lại chọc giận gì cô à? Nhưng cho dù thế nào cũng không thể tùy tiện đánh người như vậy được!” Hạc Đại Sơn cau mày hỏi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Tô Thanh Mi bước lên một bước, giọng đầy lễ độ nhưng cũng không giấu được sự nghiêm túc:
“Chú Hạc, thật sự rất xin lỗi. Cháu không cố ý gây rắc rối đâu ạ. Hôm nay có người đưa thứ đến phát bưu phẩm cho Vân Thanh, nhưng do không biết cô ấy đã dọn ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, nên vẫn mang tới đó. Vậy mà Lưu Tử Ngôn lại dám lừa bưu tá rằng anh ta là bạn của Vân Thanh, để nhận hộ gói hàng.”
“Nhưng thật ra trưa nay chính mắt cháu thấy có người đưa thư vào đại đội, nên lúc quay lại cháu đã kể với Vân Thanh. Cô ấy lập tức đoán là gia đình đã gửi đồ về đúng như đã hứa, nên bọn cháu vội chạy đến kiểm tra. Ai ngờ đến nơi thì thấy Lưu Tử Ngôn đã tự tiện mở gói hàng, còn đem thức ăn bên trong chia cho cả đám ở khu tập thể. Rõ ràng đây là hành vi trộm cắp! Đặc biệt là Trần Kiều Kiều là người được chia nhiều đồ nhất.”
“Bọn cháu yêu cầu lấy lại đồ thì Lưu Tử Ngôn lại kiên quyết không chịu, thậm chí còn định ra tay đánh người. Bọn cháu chỉ là tự vệ nên mới phản đòn.”
Tô Thanh Mi nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng thầm nghĩ: với màn náo loạn khi nãy ở khu tập thể, chắc chẳng ai dám đứng ra bóc trần cô đâu.
Lâm Vân Thanh cũng bước lên phụ họa, ánh mắt kiên quyết:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT