“Anh Tử Ngôn, anh không sao chứ?” Trần Kiều Kiều thấy tay Lưu Tử Ngôn bị thương, lập tức quên luôn mấy vết bỏng phồng rộp trên mặt, vội vã chạy lại, mặt đầy lo lắng.
“Kiều Kiều, anh không sao, em đừng lo.” Lưu Tử Ngôn nghiến răng chịu đựng, hít sâu một hơi để nén cơn đau.
Lâm Vân Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy buồn nôn. 
“Thanh Mi, cô nói đúng, thật sự rất ghê tởm. Thanh Ngọc, phiền cô đi gọi đội trưởng giúp tôi. Tôi muốn báo công an.” Giọng cô lạnh như băng, không chút cảm xúc. Cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn giải quyết mọi chuyện dứt điểm.
“Vân Thanh, đừng như vậy mà. Nếu em báo công an thì tương lai của anh coi như chấm hết…” Lưu Tử Ngôn hạ giọng cầu xin, mong níu kéo chút tình cảm. Nhưng Lâm Vân Thanh lúc này đã hoàn toàn cạn tình, không còn muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
“Trí thức Lâm, chỉ có chuyện nhỏ như vậy thôi mà cô đã muốn báo công an à? Vậy sau này anh Tử Ngôn biết sống thế nào? Con gái mà lúc nào cũng gay gắt thế thì ai mà thích cho nổi.” 
Trần Kiều Kiều mở miệng, vẻ mặt tỏ ra uất ức xen lẫn trách móc. Từ sau khi xác nhận đã lấy được không gian trong miếng ngọc bội, cô ta không còn để tâm đến Tô Thanh Mi nữa. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play