“Đội trưởng, chúng tôi muốn thẩm vấn từng người một, anh xem có thể sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng không?” Sau khi nắm sơ qua tình hình, Trương Lập Tân quay sang hỏi Hạc Đại Sơn.
Chưa để Hạc Đại Sơn kịp mở miệng, Vương Kiến Cương đã lên tiếng:
“Chào đồng chí, tôi là bí thư chi bộ của đội, tên là Vương Kiến Cương. Chuyện là thế này, hôm qua tối chúng tôi đã trói mấy người đó lại, vậy mà sáng nay vẫn xảy ra chuyện khó coi như vậy, đúng là mất mặt cả đại đội sản xuất Thanh Sơn rồi. Tôi nghĩ hay là các đồng chí trực tiếp đưa họ về công xã mà thẩm vấn luôn đi? Ở đội tôi thanh niên còn nhiều lắm, để họ ở lại đây không hay, dễ ảnh hưởng đến người khác.”
Vương Kiến Cương cắn răng nói hết lời, chủ yếu vì trong lòng ông thật sự thấy mấy chuyện này quá kỳ quặc, cứ cảm giác để mấy người kia ở lại thêm chút nữa là thế nào cũng còn xảy ra chuyện rắc rối hơn.
Trương Lập Tân nghe vậy thì khẽ nhíu mày, cảm thấy ông Vương này đúng là nhát gan sợ phiền. Chỉ là mấy thanh niên trí thức thôi, có gì mà làm quá. Nhưng nghĩ lại, nếu cứ thẩm vấn ngay trong đội, giữa lúc bà con còn đang xôn xao thế này, e là lại gây thêm chuyện, chưa kể vụ này cũng đã làm náo loạn quá đủ rồi, thẩm vấn tại đây có khi còn khiến tình hình tệ hơn.
Nghĩ vậy, Trương Lập Tân gật đầu: “Thôi được, vậy đưa họ về công xã thẩm vấn. Nhưng các anh phải cử người phối hợp giữ an ninh cho chặt chẽ.”
Dứt lời, anh quay sang dặn cấp dưới: “Báo cho bên hậu cần chuẩn bị xe, đưa hết đám này về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play