"Ơ... một bát? Bột ngô à?" Tô Thanh Mi ngẩn người một chút. Cô biết hoàn cảnh gia đình cô bé này chắc hẳn không khá giả, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức phải mở lời xin một bát lương thực thay cho viên kẹo.
Trong thời buổi này, kẹo trái cây là món đồ quý giá mà bất cứ đứa trẻ nào cũng thèm khát. Nếu không phải thực sự quá đói, cô bé này chắc chắn sẽ không nỡ đem đổi.
"Được rồi, đi theo chị về nhà, chị không mang lương thực theo trên người." Tô Thanh Mi nói, giọng có phần bất đắc dĩ. Trong lòng cô thầm tự hỏi, sao mình lại mềm lòng thế chứ?
Cô bé Vương Tư Điềm vội vã chạy theo phía sau, đôi chân ngắn tí xíu cứ lạch bạch đuổi sát không rời. Khi đến cổng nhà Tô Thanh Mi, cô bé vẫn theo kịp.
Cổng sân mở sẵn, Lâm Vân Thanh vừa tan làm đang ngồi nghỉ trên chiếc ghế con trong sân, trước mặt là một chậu nước đầy. Cô định rửa mặt để bớt mệt sau cả ngày làm đồng, người mồ hôi nhễ nhại.
Ngẩng lên đúng lúc Tô Thanh Mi bước vào sân, Lâm Vân Thanh vui mừng hỏi: "Thanh Mi? Cô ra ngoài à? Tôi còn tưởng cô cũng đang ngủ trưa giống Thanh Ngọc."
Tô Thanh Mi mỉm cười đáp: "Tôi lên núi đi một vòng, định xem bắt được con thỏ nào không. Nghe nói mùa đông Đông Bắc lạnh lắm, có da thỏ làm khăn quàng cũng tốt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play