Nghe vậy, gương mặt Tô Thanh Ngọc hơi đỏ lên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô mỉm cười đáp:
“Cảm ơn ông Cố đã khen. Nhưng bây giờ cháu còn nhỏ, chưa vội lấy chồng đâu ạ.”
“Ha ha ha, cũng đúng,” Cố Vân Chu cười sảng khoái, “Giờ cháu còn trẻ, nên tận hưởng cuộc sống một chút.”
“Vâng ạ, cảm ơn ông Cố!” Tô Thanh Ngọc cảm kích gật đầu. Cô biết ông cụ hiền hậu trước mặt mình luôn quan tâm đến ông ngoại cô. Nếu không có ông giúp đỡ, cuộc sống của ông ngoại cô đã còn vất vả hơn nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Ông Cố, mấy hôm nữa nếu cháu rảnh, cháu sẽ lại qua đây bổ thêm ít củi cho ông. Đến mùa đông có nhiều củi thì đốt lửa cũng đỡ lạnh hơn.” Vừa bổ củi, Tô Thanh Ngọc vừa nói.
Lúc này, Tô Thanh Mi từ trong nhà bước ra. Thấy Tô Thanh Ngọc đang nói chuyện vui vẻ với Cố Vân Chu, cô cũng cảm thấy vui lây. Cô tiến đến gần, mỉm cười chào hỏi:
“Ông Cố, hai người đang bổ củi à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT