Để xóa đi bầu không khí ngượng ngập, Chúc Ảnh Dã giả vờ quan tâm: “Sao anh lại bị thương vậy? Không lẽ bị người ta đánh à?”
“Người đó sao đánh nổi tôi chứ? Chỉ là… vô tình bị cào thôi.” Kỳ Âm Trần lí nhí đáp, liếc nhìn Chúc Ảnh Dã một cái. Thấy vẻ mặt cô không có gì bất thường, anh mới nói tiếp: “Đi thôi, đã nói rồi, tôi giúp cô tra hung thủ còn cô giúp tôi bắt quỷ.”
Sau khi đặt xong vé máy bay đến phía Tây thành phố vào ngày mai, Kỳ Âm Trần dẫn theo Chúc Ảnh Dã đến một khách sạn đắt đỏ, Chúc Ảnh Dã không nhịn được chui ra khỏi mặt đồng hồ, nhìn đông ngó tây. Lúc thấy anh đi tìm Lục Tư Hằng đòi tiền, cô còn tưởng anh chỉ là người có gia cảnh bình thường, không ngờ lại hào phóng như thế. Cô vừa mới xem giá phòng khách sạn, phòng rẻ nhất cũng đã bằng nửa tháng lương của cô rồi.
Chúc Ảnh Dã cảm thán từ tận đáy lòng: “Ôi trời đất mẹ ơi! Thầy bắt quỷ mấy anh đúng là kiếm được tiền thật đấy!”
Kỳ Âm Trần đáp với giọng điệu bình thản, không nghe ra cảm xúc gì: “Không phải, đều nhờ nghề tay trái thôi.”
Một lần làm nghề chính được 18888 tệ mà còn không tính là kiếm được tiền, vậy thì nghề tay trái một lần phải kiếm được bao nhiêu chứ? Chúc Ảnh Dã chợt nghĩ, nếu mình tạo quan hệ tốt với vị đại gia này, liệu có thể bảo anh đốt thêm ít tiền cho mình không: “Anh gì đó ơi, vậy ví dụ như có người đốt giấy tiền thế thì tôi có nhận được không nhỉ?”
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Chúc Ảnh Dã, Kỳ Âm Trần lập tức hiểu cô đang nghĩ gì, anh trầm ngâm nói: “Cần phải ghi chính xác họ tên, nơi sinh, ngày sinh, thời gian và nơi mất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play