Neji's Wife
Vào giờ Dậu, trời đã sập tối, đèn đuốc trong trấn bắt đầu thắp sáng rực rỡ. Phiên chợ náo nhiệt ban ngày vừa tan, cả trấn Đông Mông lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.
Lúc này, có một nhóm người trông như đã đi đường mệt mỏi suốt mấy ngày liền, mặt mũi lấm lem, người ngợm nhếch nhác, dáng vẻ mệt mỏi rã rời. Tuy nhiên, trong bộ dạng chật vật ấy, đôi mắt họ lại ánh lên màu xanh lạnh lẽo, toát ra vẻ gấp gáp như thể đang tìm kiếm điều gì đó quan trọng. Họ âm thầm, thần bí tiến vào trấn nhỏ trong đêm tối.
Mặc dù trấn không cấm đi lại ban đêm, nhưng thời điểm này không phải dịp lễ lạt gì, hàng quán vỉa hè cũng đã dọn từ sớm, nên đường phố trở nên vắng vẻ, người qua lại rất hiếm hoi.
Nhóm người thần bí ấy đi thẳng đến giữa trấn, nơi có Đông Mông khách điếm.
Khách điếm ở đây khác với những nơi khác, ban đêm vẫn có người canh đèn trực sảnh, để phòng khi có khách vãng lai đến muộn cần nghỉ trọ. Những vị khách như thế là nguồn thu nhập quan trọng mà.
Huống hồ lúc này trời mới vừa tối, còn lâu mới đến giờ ngủ.
Ông chủ quán trọ đang ngồi sau quầy tầng một, đối diện cửa chính, tay cầm bàn tính, lách cách tính toán sổ sách của ngày hôm nay.
Nghe thấy có người bước vào, mắt ông vẫn còn dán vào bàn tính và sổ sách, miệng đã niềm nở chào đón:
“Chào các vị khách quý! Các vị muốn nghỉ trọ qua đêm sao?”
Người đi đầu đáp:
“Vâng, chúng tôi cần thuê phòng nghỉ.”
Chủ quán vừa nghe xong liền cảm thấy có gì đó là lạ, lập tức ngẩng đầu nhìn kỹ. Trời đất ơi — ngoài người vừa nói, phía sau hắn còn có một, hai, ba, bốn… sáu… rất nhiều người nữa!
Hắn nheo mắt lại, nhanh chóng quan sát một lượt. Nhóm người này ai nấy đều mang vẻ mệt mỏi phong trần. Một vài người ăn mặc khá đặc biệt, số khác thì trông rất bình thường, nhưng tất cả đều mặc quần áo mới tinh, trên người còn mang theo vài món đồ kỳ kỳ quái quái. Rõ ràng họ không phải dân làng quanh đây, mà cũng chẳng giống dân buôn. Trên người họ toát ra một cảm giác kỳ lạ, khó diễn tả thành lời.
Chưởng quầy vẫn giữ nụ cười niềm nở, tay ngừng tính sổ sách, cẩn thận hỏi:
“Các vị muốn thuê mấy phòng?”
Người đạo diễn mặc một bộ đồ màu xám, quần áo ngắn che lấp bên trong là chiếc quần đùi và áo thun cộc tay. Trên đầu đội một chiếc mũ xám che phần lớn mái tóc ngắn, dưới chân vẫn đi đôi giày thể thao cũ kỹ ——
Cũng chẳng còn cách nào khác, còn phải dành tiền để thuê phòng và ăn uống, giày mới không dám mua. Dù sao trời cũng tối rồi, người ta nhìn cũng không rõ lắm.
Những người còn lại phần lớn cũng ăn mặc như vậy, đồ màu xám, mặt mũi lấm lem tro bụi, trông không mấy dễ coi.
Ngay cả Diêu Trì cũng đã thay sang một bộ đồ mới, đem phục trang diễn xuất ôm trước ngực. Dù vậy, nàng vốn xinh đẹp, lại thuộc kiểu đẹp cổ điển. Cho dù có mặc đồ thô sơ đi nữa thì khí chất đại mỹ nhân cũng không thể che giấu được.
Đạo diễn vừa khát vừa mệt, không muốn lên tiếng, lại thấy bộ đồ mình mặc có phần mất mặt, nên đã dặn trước là để Từ Hàn đứng ra nói chuyện.
Thế là Từ Hàn bước lên một bước, tiếp lời chưởng quầy:
“Cho hỏi, một phòng ở đây giá bao nhiêu vậy?”
Chưởng quầy liếc mắt nhìn nam tử khí chất đường hoàng trước mặt, khẽ cười, đáp:
“Cái này còn tùy vào việc khách quan muốn phòng hạng sang hay phòng thường nữa ạ.”
“Ờ… phòng thường là được rồi,” Từ Hàn cảm thấy ông chưởng quầy khôn khéo này chắc đã nhìn ra nhóm họ đang túng quẫn. Nhưng lúc này chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, anh đặt toàn bộ số tiền còn lại lên quầy, hỏi nhỏ:
“Xin hỏi… với chừng này tiền, có thể thuê được mấy phòng?”
Chưởng quầy cúi đầu liếc nhìn, nụ cười trên mặt cũng nhạt hẳn đi:
“Vị khách quan này, với ngần ấy tiền, đến cả hai phòng thường rẻ nhất cũng không đủ đâu.”
Nói rồi, ông ta lại cúi đầu, lách cách tính bàn tính tiếp, tỏ rõ thái độ không buồn tiếp chuyện nữa.
Từ Hàn xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Không chỉ mình anh cảm thấy mất mặt, mà cả nhóm phía sau cũng đứng ngây ra, nét mặt không ai là dễ chịu.
Không ai ngờ có một ngày họ lại sa sút đến mức này — đến một trấn nhỏ heo hút, thuê một phòng trọ cũ kỹ cũng không nổi. Lại còn phải chịu đựng cái kiểu coi thường người nghèo rõ mồn một từ cái ông chủ quán trọ này… Thật sự là ức chết đi được!
Muốn mắng người, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có lý do gì chính đáng, chỉ có thể nuốt giận vào trong, tức đến mức mặt mày méo xệch.
Từ Hàn bị đạo diễn liếc một cái ra hiệu, đành phải mặt dày tiếp tục năn nỉ:
“Chưởng quầy, ngài có thể linh động một chút không? Bọn tôi thực sự gặp chút khó khăn, trong tay chỉ còn từng này tiền. Trời cũng tối rồi, không thể nào không có chỗ ngủ… Trong đoàn có cả nam cả nữ, dù sao cũng phải cho bọn tôi hai phòng nghỉ tạm chứ…”
Chưởng quầy lúc này đến cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, lạnh nhạt đáp:
“Vị gia này, chỗ tôi là làm ăn buôn bán, không phải nơi làm việc thiện. Muốn linh động thì lấy cái gì mà linh động?”
Lúc này cả nhóm im phăng phắc, đưa mắt nhìn nhau. Mấy người đói đến hoa mắt, tính tình cũng bắt đầu bốc hỏa, có người suýt nữa thì chửi một câu “Mẹ nó!” rồi định xông lên.
May là vẫn còn vài người đủ lý trí, vội vàng kéo lại.
Diêu Trì vốn đang đứng phía sau, tựa vào khung cửa nghỉ tạm. Thấy cả đoàn vất vả lê đến tận đây mà còn không thuê nổi phòng nghỉ, trong lòng cô cũng bắt đầu nóng ruột.
Cô hít sâu mấy hơi, mái tóc có phần rối tung dựng lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nổi bật, kiểu đẹp cổ điển, thanh tú mà quyến rũ — một vẻ đẹp mà dù có mệt mỏi hay ăn mặc đơn giản vẫn không thể che giấu được.
Cô bước ra phía trước, dịu dàng gọi một tiếng:
“Chưởng quầy 〜”
Giọng cô là kiểu ngự tỷ, không quá mềm mại, không thánh thót như mấy tiểu thư yểu điệu, nhưng lại cực kỳ dễ nghe, mang khí chất chững chạc, có sức hút. Ngày thường khi cô phỏng vấn, người ta hay khen là giọng nói tao nhã, điềm tĩnh, khí chất mạnh mẽ.
Giờ đây, sau một ngày dài mệt mỏi, không uống nổi một ngụm nước, giọng cô khàn đi, khô khốc, lại vô tình mang theo chút khàn khàn quyến rũ đặc biệt.
Chưởng quầy vừa nghe giọng, quả nhiên lập tức ngẩng đầu — cũng không ngoài dự đoán. Và sau đó thì… bị nhan sắc ấy đánh gục ngay tại chỗ.
Hắn nhìn Diêu Trì từng bước một tiến lại gần, trong lòng bắt đầu xao động, thầm nghĩ: Thì ra còn có mỹ nhân quốc sắc thiên hương thế này, sao lúc nãy lại không để ý đến chứ?
Diêu Trì khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến người ta rung động — một nụ cười khiến người khuynh thành khuynh quốc:
“Chưởng quầy, bọn tôi đã đi đường cả ngày, mệt mỏi vô cùng, vất vả lắm mới đến được đây… Ngài không thể linh động một chút sao?”
Chưởng quầy vừa thấy nàng cười, lập tức ngây người, ánh mắt lộ rõ vẻ mê mẩn. Đến khi hoàn hồn lại thì… đã gật đầu đồng ý từ lúc nào chẳng hay.
Từ Hàn vội bước lên, kéo Diêu Trì ra sau lưng, cảm kích nói:
“Đa tạ chưởng quầy!”
Lúc này chưởng quầy mới như bừng tỉnh: Ơ… cảm ơn? Ta đồng ý hồi nào?
Hắn giật mình nhận ra bản thân đã đồng ý rồi, không khỏi có chút hối hận. Nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân phía sau nam tử kia lại nở nụ cười dịu dàng với mình, trong lòng lại mềm nhũn: Aizz, mỹ nhân như thế, sao lại nỡ không thương hoa tiếc ngọc cho được... thôi thì linh động tí vậy.
Thế là ông ta nhận lấy chỗ tiền kia, cho nhóm họ thuê hai phòng thường, rồi gọi tiểu nhị dẫn đường.
Trọ ở đây chỉ cần ghi tên và số phòng là xong, không cần giấy tờ hay căn cước gì cả.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, đưa nhóm người vào phòng.
Diêu Trì đợi tiểu nhị mở cửa phòng, không vội bước vào, mà quay sang cười với cậu ta một cái:
“Tiểu nhị, có thể cho chúng tôi xin hai bình trà nóng không?”
Tiểu nhị ngày thường thấy cô gái đẹp nhất trong trấn chỉ là con gái ông chủ hiệu vải, sao từng gặp qua một mỹ nhân như Diêu Trì? Thần sắc lập tức đơ ra.
Cậu ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
“Có có có! Để tôi mang lên ngay!”
Thế là nhờ một nụ cười của Diêu Trì, không chỉ được miễn phí hai bình trà nóng, mà tiểu nhị còn hào phóng mang lên hai đĩa điểm tâm nhỏ.
Đại mỹ nhân hiếm thấy như vậy, được phục vụ nàng thì ai mà chẳng vui?
Phục vụ xong, tiểu nhị mặt mày hớn hở lui xuống.
……
“Chết tiệt, cuối cùng cũng có cái ăn rồi!”
“Mắt ông đây đói đến hoa hết cả rồi!”
“Mọi người bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng tranh, chia đều ra nào!”
Tiểu nhị vừa rời đi, cửa phòng đóng lại, cả đám lập tức nhào lên bàn trà, tấn công đám bánh và trà như một bầy sói đói. Cũng may vẫn còn giữ được chút lý trí, không đến mức cướp giật điên cuồng.
Diêu Trì thì chẳng thèm tranh với ai. Với cô, so với cái đói, mệt mới là thứ không chịu nổi. Cô lập tức ngã vật xuống giường, duỗi chân thẳng ra, thả lỏng cả người.
Cô nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài, thỏa mãn than thở:
“Cuối cùng lão nương cũng được nghỉ rồi!”
Diệp Thanh Thanh đứng bên nãy giờ nhìn hết mọi chuyện, lúc này không vội tranh đồ ăn, mà giơ ngón tay cái về phía Diêu Trì:
“Diêu tỷ, cuối cùng hôm nay em được mở rộng tầm mắt rồi, đây chính là định nghĩa của dựa mặt mà kiếm cơm!”
“Chuẩn!” — Diêu Trì đắc ý, nháy mắt một cái quyến rũ về phía cô.
“Chết em rồi…” — Diệp Thanh Thanh ôm ngực, làm bộ như tim bị đốn gục.
Bên kia, mấy người đàn ông ngồi quanh bàn cũng lần lượt giơ ngón cái về phía Diêu Trì:
“Không hổ danh là Tiểu Đát Kỷ!”
“Quả là dựa mặt ăn cơm, quá đỉnh!”
“Ngay cả trong giới giải trí cũng mệnh danh thuộc hàng nhan sắc phong thần rồi đâu phải đùa!”
“Haha, đúng rồi! Ai mà chịu nổi chứ!”
Diệp Thanh Thanh nhanh nhẹn rót hai chén trà, một chén uống luôn, chén còn lại thì ân cần mang tới bên mép giường đưa cho Diêu Trì:
“Diêu tỷ, mau uống đi, giọng chị khàn như sắp bốc khói rồi!”
“Cũng còn biết quan tâm người khác chút đấy.” — Diêu Trì vốn mệt đến chẳng buồn nhúc nhích, nhưng trước sự chu đáo ấy thì cũng hài lòng, run rẩy đưa tay nhận lấy, chậm rãi nhấp một ngụm.
Lúc còn ở ngoài thì cố gắng chịu đựng được, nhưng giờ vừa ngả xuống giường, toàn bộ cơ thể như nhũn ra, mệt mỏi lập tức ập đến, nhanh chóng bao trùm lấy nàng. Cảm giác như toàn thân đang tan ra thành từng mảnh, ngay cả cánh tay cầm chén trà cũng run nhẹ.
Diệp Thanh Thanh nhìn mà thương xót vô cùng, suýt nữa muốn đút trà cho nàng luôn cho xong.
Cô dứt khoát kéo ghế ngồi xuống bên mép giường, kéo theo mấy cái bánh tới, rồi ngồi xổm cạnh Diêu Trì cùng nhau ăn.
Trà loãng, bánh khô, bình thường thì mấy thứ này bọn họ còn chẳng buồn nhìn, nhưng lúc này đây lại như trân phẩm ngọc lộ, vừa ngon vừa dễ chịu, vừa ăn vừa thấy như có thêm sinh lực.
Nước trà không đủ, nhưng may thay nước giếng ở sau khách điếm là miễn phí, muốn uống bao nhiêu cũng được.
Chỉ tiếc điểm tâm thì không đủ. Mỗi người chỉ ăn được hai miếng là hết, ăn xong còn chép miệng thèm thuồng vẫn thấy chưa đã.
Dĩ nhiên, cả ngày chưa có gì vào bụng thì chút này sao đủ được?
Đói vẫn là đói, nhưng cũng đỡ được phần nào.
Thế là mọi người quyết định nghỉ tạm trước. Đám nam giới trở về căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Người thì nằm giường, người trải chiếu dưới đất, đông một chút nhưng cũng chịu được.
Đến mức này rồi, chẳng còn ai có sức mà oán thán nữa.
Bên này, Diệp Thanh Thanh bắt đầu hồi phục sinh khí, xung phong nhận việc:
“Diêu tỷ nghỉ trước đi, để em ra sau bếp khách điếm xem có nước ấm không, đem về cho mọi người tắm rửa một chút.”
Diêu Trì vẫn nằm im bất động trên giường, đưa tay làm hình trái tim với cô:
“Em đúng là cô em gái đáng yêu của chị đấy ~”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng hạng sang đối diện bật mở, một công tử tuấn tú, vóc dáng cao ráo, môi hồng răng trắng, ôm thứ gì đó trong tay, bước ra ngoài.
Thấy họ, mắt hắn sáng lên, hạ thấp giọng nói:
“Cuối cùng các ngươi cũng tới rồi…”
Cả đám vừa thấy hắn, mắt cũng sáng rực, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh một tiếng:
“A, tiểu tử nhà ngươi, cuối cùng cũng tóm được rồi!”
Đạo diễn lập tức vung tay ra hiệu, hai người liền nhào lên tóm lấy Lý Lập Phàm, kéo hắn trở lại phòng của Diêu Trì, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Diêu Trì nằm liệt trên giường: “???”
Lý Lập Phàm bị kéo vào phòng, nhìn sắc mặt cả nhóm là biết không lành, mặt lập tức tái đi, lúng túng lên tiếng:
“Mọi người đừng kích động! Nghe em giải thích đã! Em không cố ý đâu QAQ!”
Hắn vội vàng quay sang Từ Hàn cầu cứu:
“Hàn ca! Em rõ ràng đã lập công chuộc tội rồi mà! Anh nói đỡ cho em đi á á, anh, anh anh—!”
Đám đông đã quá bực, có người gằn giọng:
“Còn định giải thích cái gì hả?!”
“Đừng tưởng cậu là đỉnh lưu thì bọn tôi không dám động vào nhé! Thời đại bây giờ đã khác rồi!”
“Hồi đó thì nói đồng cam cộng khổ, còn giờ thì sao? Câụ dám bỏ mặc chung tôi giữa đường?!”
Lúc trước khi vội vã vào trấn, Từ Hàn và Diệp Thanh Thanh thực sự chưa nói lại chuyện đã gặp Lý Lập Phàm. Giờ thấy hắn xuất hiện, Từ Hàn cũng giật mình, vội vàng ra can:
“Được rồi được rồi, mọi người bớt giận! Quần áo và tiền thuê trọ đều là do Lý Lập Phàm lo liệu đấy, cậu ta không bỏ rơi chúng ta đâu!”
Lời giải thích này cuối cùng cũng cứu được “tiểu thịt tươi” sắp bị đánh hội đồng.
Lý Lập Phàm cảm động đến muốn khóc. Vừa được thả ra, hắn lập tức ôm chặt món đồ trong lòng, chạy đến bàn đặt xuống, tủi thân nói:
“Ta biết lỗi rồi! Ta không nên làm rối kế hoạch của đạo diễn... Nhưng ta thật sự không có ý định bỏ rơi mọi người! Tâm ta luôn hướng về mọi người mà! Mọi người nhìn đi, ta đã giấu hết chỗ đồ ăn này lại là để mang cho mọi người đó!”
Cả đám vẫn đang bụng đói cồn cào, nghe hắn xin lỗi thành khẩn như vậy, cũng chẳng buồn trách móc nữa, lập tức nhào tới bắt đầu vòng tranh ăn mới.
Lý Lập Phàm vội vàng lùi ra xa, né tránh đám lang sói, lùi đến cạnh giường, liếc thấy Diêu Trì đang nằm mềm oặt như không còn sức sống — nhưng gương mặt thì vẫn cực kỳ chỉn chu, lớp trang điểm không hề bị lem.
Hắn gãi gãi cái trán đang ngứa, nghiêm túc hỏi:
“Diêu tỷ… chuyên viên trang điểm không tới đây, vậy giờ phải làm sao? Cái lớp trang điểm này làm em nhức hết cả não…”
Diêu Trì: “!!”
Chết thật, mình cũng chưa tẩy trang!!!
Nàng lập tức bật dậy như trúng điện, sờ mặt một cái, rồi nổi cơn tam bành, tức đến mức văng tục:
“Mẹ nó, lau lau lau mau lau cho chị!!”