"Đúng vậy ông chủ, ngươi là chủ nhà trọ sao?" Cát Đông Húc gật đầu hỏi.
"Không sai, ta chính là chủ nhà trọ.
Bất quá phòng của ta chỉ cho học sinh lớp 10 trường Xương Khê thuê, nếu như ngươi không phải học sinh lớp 10 trường Xương Khê, vậy thì xin thứ lỗi ta không thể cho ngươi thuê phòng." Chủ nhà trọ nói.
"Ta là năm nay vừa thi vào lớp 10 trường Xương Khê." Cát Đông Húc cười nói.
"Nói như vậy ngươi năm nay học lớp 10, vậy thì tốt quá.
Ngươi đến từ trấn nào, thi trung khảo được bao nhiêu điểm?" Chủ nhà trọ nghe vậy mắt sáng lên.
"Ta đến từ trấn Bạch Vân Sơn, thi trung khảo được 550 điểm." Cát Đông Húc nghe vậy âm thầm kỳ quái vì sao chủ nhà trọ lại hỏi mấy chuyện này, nhưng vẫn thật thà trả lời.
"550 điểm, vậy là rất cao rồi! Tốt, tốt." Chủ nhà trọ nghe vậy gật đầu liên tục khen ngợi, ánh mắt nhìn Cát Đông Húc trở nên thân thiết hơn nhiều.
Lúc đó, điểm tối đa trong kỳ thi trung khảo của tỉnh Giang Nam là 590 điểm, điểm chuẩn trúng tuyển vào lớp 10 trường Xương Khê là 512 điểm, điểm của Cát Đông Húc tính ra là rất tốt.
"Chủ nhà trọ, tiền thuê nhà bao nhiêu? Với cả, ông có thể cho ta xem phòng trước không?" Cát Đông Húc đến đây thuê phòng chứ không phải để bàn luận thành tích học tập, đương nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với chủ nhà trọ về vấn đề này.
"Đúng, đúng, ta thật hồ đồ.
Về tiền thuê nhà, khu vực này cơ bản đều khoảng 150 tệ một tháng, thành tích học tập của ngươi tốt như vậy, lại là người từ nông thôn lên, ta tính cho ngươi rẻ hơn một chút, 100 tệ.
Còn phòng, ngươi đợi một lát, ta gọi vợ ta ra giúp coi cửa hàng, rồi ta dẫn ngươi đi xem." Chủ nhà trọ nghe Cát Đông Húc hỏi vậy, mới sực nhớ ra người ta đến thuê phòng, vỗ đầu mình một cái, sau đó dùng ánh mắt đánh giá Cát Đông Húc từ trên xuống dưới, cười nói.
"Cảm ơn chủ nhà trọ." Cát Đông Húc biết gia đình mình không mấy khá giả, có thể tiết kiệm được chút tiền thuê nhà đương nhiên là vui rồi, vội khẽ cúi người cảm ơn.
"Đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện." Chủ nhà trọ thấy Cát Đông Húc lễ phép, ánh mắt nhìn hắn càng thêm thân thiện, khen cậu một câu, sau đó mở cửa sau quầy hàng thông với phía sau nhà, hướng bên trong gọi một tiếng.
Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ trung niên trông khá hiền từ thân thiện từ phía sau đi ra.
"A Quyên, đây là tiểu tử..., à, đúng rồi ngươi tên gì nhỉ?" Chủ nhà trọ giới thiệu được một nửa thì chợt nhớ ra vẫn chưa biết tên Cát Đông Húc.
"A di, cháu tên Cát Đông Húc, cháu đến để thuê phòng ạ." Cát Đông Húc rất lễ phép hướng người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.
"Là học sinh lớp 10 trường Xương Khê?" Người phụ nữ trung niên tên A Quyên hỏi.
"Đúng, học sinh lớp 10 trường Xương Khê, hơn nữa thi trung khảo được 550 điểm." Chủ nhà trọ nói.
Người phụ nữ trung niên nghe vậy mắt có chút sáng lên, gật đầu nói: "Vậy là rất cao rồi, còn cao hơn điểm chuẩn mấy chục điểm."
"Đúng vậy, nếu có được mấy phần đó cho thằng Vui Sáng nhà chúng ta thì tốt biết mấy, có thể tiết kiệm được mấy vạn tệ đó!" Chủ nhà trọ cảm khái một câu, sau đó dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của Cát Đông Húc, dẫn cậu từ cái cửa sau trong cửa hàng đi vào gian sau của tầng một.
Tầng một được chia thành hai gian, phía trước dùng để mở cửa tiệm, thường xuyên có khách hàng ra vào, có chút giống nơi công cộng, còn gian sau bởi vì có tường ngăn cách với cửa hàng nên hoàn toàn là không gian riêng tư.
Bên trong chất một ít thùng giấy, xe đạp, chổi, cái xô các loại đồ lặt vặt, cầu thang dẫn lên các tầng lầu khác cũng ở đây, trước cửa thang gác để mấy đôi dép lê.
"Cứ đi giày vào luôn đi, dù sao dì của ngươi mấy ngày nữa cũng phải quét dọn vệ sinh một lượt!" Thấy Cát Đông Húc định cởi giày, chủ nhà trọ cười xua tay nói.
Nhưng Cát Đông Húc thấy cầu thang rất sạch sẽ, vẫn kiên trì cởi giày đi lên.
Cầu thang là loại cầu thang gỗ xoắn ốc, sơn màu nâu đỏ, bước lên cảm giác rất tốt.
Cầu thang gỗ xoắn ốc nằm giữa nhà, vừa hay chia nhà thành hai gian trước sau.
"Phía sau lầu hai là nhà bếp và phòng ăn, dọc theo một bên là phòng khách với phòng vệ sinh." Khi bước lên đến cửa cầu thang tầng hai, chủ nhà trọ chỉ tay giới thiệu.
Những thứ này tự nhiên đều là đồ dùng chung trong nhà, vì vậy chủ nhà trọ chỉ thuận miệng giới thiệu một chút, rồi lại dẫn Cát Đông Húc đi lên.
"Từ tầng hai trở lên đều là phòng ở.
Tầng ba là của ta với vợ ngươi ở, phía trước là phòng ngủ chính, phía sau là thư phòng.
Tầng bốn là phòng ngủ của con trai ta là Trình Nhạc Hạo và phòng cho khách, còn cho thuê là tầng năm, mỗi tầng đều có một phòng vệ sinh." Chủ nhà trọ vừa leo cầu thang vừa giới thiệu, đến cửa cầu thang tầng bốn, quay đầu nhìn về phòng ngủ chính tầng bốn, thấy cửa phòng đang đóng, chủ nhà trọ liền đi thẳng tới, gõ cửa "cộc cộc cộc".
"Sắp khai giảng rồi, không thể để cho ta ngủ ngon thêm mấy hôm à?" Một giọng nói bất mãn từ trong phòng truyền ra, ngay sau đó cửa phòng mở ra, một thiếu niên mập mạp mặc quần đùi, cởi trần, trạc tuổi Cát Đông Húc bước ra.
"Ngủ ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ.
Ngươi nhìn người ta xem, đã từ Mây Hoành Sơn chạy đến thị trấn để tìm phòng trọ rồi kìa!" Chủ nhà trọ thấy vẻ mặt bất mãn khó chịu của thằng béo, không nhịn được trừng mắt quát.
"Ồ, anh bạn, cậu đến Xương Khê học cấp ba à?" Tên béo hiển nhiên biết điều kiện cho thuê mà cha hắn đưa ra, thấy Cát Đông Húc thì mắt sáng lên, bộ dạng như quen thân hỏi han.
Còn việc cha hắn nổi đóa, hắn căn bản coi như không thấy, chỉ khiến cho cha hắn bực mình lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ hai cha con, cộng thêm những điều trước đó, Cát Đông Húc cuối cùng cũng đã hiểu ra vì sao chủ nhà trọ muốn chỉ định thân phận, còn quan tâm đến thành tích của cậu như vậy.
Hóa ra là muốn tìm bạn học cho con trai mình, đốc thúc hắn học tập!
Nhưng Cát Đông Húc thấy người một nhà này cũng tốt, cũng không bận tâm thêm một cái nhiệm vụ ngoài lề.
"Đúng, tôi tên Cát Đông Húc!" Cát Đông Húc cười gật đầu.
"Vậy sau này chúng ta là bạn học rồi, đi, Đông Húc, tôi dẫn cậu đi xem phòng." Trình Nhạc Hạo dùng bàn tay mập mạp khoác vai Cát Đông Húc, rất nhiệt tình nói.
Thấy con trai dường như rất thích Cát Đông Húc, vẻ bực bội trên mặt chủ nhà trọ lúc này mới giảm đi rất nhiều, vừa đi theo phía sau, vừa nói với con trai: "Vui Sáng, Đông Húc thi trung khảo được 550 điểm, con thì 'mua' vào, kiến thức căn bản so với phần lớn người đều kém hơn, sau này nhất định phải học hỏi bạn, chỗ nào không hiểu thì hỏi Đông Húc, cố gắng thi vào một trường đại học tốt."
"Biết rồi, biết rồi!" Trình Nhạc Hạo bình thường hiển nhiên không ít lần phải chịu đựng sự lải nhải của cha mình, nghe vậy liền không nhịn được đáp.
"Cái thằng này!" Chủ nhà trọ tức giận đánh vào gáy hắn một cái.
"Cha, đánh ngốc bây giờ!" Trình Nhạc Hạo kêu lên.
Chủ nhà trọ vốn còn muốn đánh thêm mấy cái, nghe vậy cuối cùng vẫn ngượng ngùng thu tay lại, cũng không biết là thật sự sợ đánh ngốc hắn, hay là vì Cát Đông Húc đang ở đây.
Cách cục tầng năm giống như các tầng dưới, phòng ngủ chính phía trước rất lớn, có hơn hai mươi mét vuông, phòng ngủ phía sau nhỏ hơn một chút, nhưng có thêm một ban công nhỏ.
Bên trong được trang trí rất tinh xảo, quét dọn cũng rất sạch sẽ, bàn ghế, giường tủ đều có đủ cả.