"Cảm giác thế nào? Còn thỏa mãn chứ?" Trình Nhạc Hạo hỏi.

"Rất tốt." Cát Đông Húc gật đầu nói.

"Nếu ngươi đã thỏa mãn, vậy thì thúc muốn nói rõ trước với ngươi một chuyện, căn nhà vốn cho thuê chỉ là một phòng trong hai gian ở tầng năm.

Bất quá không sao cả, sau này tầng năm này đều thuộc về ngươi sử dụng.

Chỉ có điều vạn nhất có khách nhân đến, bên thúc sắp xếp phòng không kịp, ngươi phải tạm thời nhường lại gian phòng phía sau." Chủ nhà trọ thấy Cát Đông Húc nói thoả mãn, không khỏi ngầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói.

Nói thật, hắn thật sự là khá yêu thích Cát Đông Húc.

Mặc dù là từ nông thôn đến, nhưng cả người ăn nói đều rất thỏa đáng, lễ phép, nhìn cũng rất thuần phác, ăn mặc tuy rằng giản dị nhưng rất chỉnh tề, sạch sẽ.

Đương nhiên chủ yếu nhất, vẫn là hắn là học sinh có thành tích học tập xuất sắc của trường Nhất Trung Xương Khê.

"Vậy thì thực sự cảm ơn thúc." Cát Đông Húc đối với giá cả như vậy mà thuê được phòng ốc như thế, cảm thấy rất hài lòng, cũng rất cảm kích chủ nhà trọ.

"Sau này lại như người một nhà, không cần khách khí với thúc." Chủ nhà trọ cười nói một câu, sau đó chuyển hướng Trình Nhạc Hạo nói: "Vui Sáng, ngươi xuống lầu giúp Đông Húc xách hành lý lên đây."

"Được rồi!" Lúc này Trình Nhạc Hạo thật không có càu nhàu, rất dứt khoát đáp một tiếng, sau đó liền muốn đi xuống lầu xách hành lý.

"Không cần, ta tự mình làm, ta tự mình làm." Cát Đông Húc vội vàng nói.

"Đông Húc, ngươi tìm nhà cả buổi trưa khẳng định mệt chết rồi, ngươi nghỉ ngơi trước, cứ để tiểu tử này đi xách, hắn mập như vậy nên vận động nhiều vào!" Chủ nhà trọ nói.

Chủ nhà trọ có thể nói như vậy, Cát Đông Húc đương nhiên không thể thật sự làm như thế, hắn vẫn đuổi sát theo.

Bất quá Trình Nhạc Hạo mập mạp này lại rất nhiệt tình, đối với việc này động tác rất nhanh.

Cát Đông Húc còn chưa tới lầu một, hắn đã xuống thang lầu, đang mặt đỏ lên, hai tay dùng sức nhấc hành lý.

"Đồ vật có chút nặng, vẫn là ta tới đi." Cát Đông Húc thấy thế vội vàng đi xuống lầu nói.

"Đâu chỉ có chút nặng, quả thực là nặng muốn mạng! Vẫn là hai người cùng làm đi." Trình Nhạc Hạo thở hổn hển nói.

"Nói mò! Vừa nãy ta còn thấy Đông Húc dễ dàng một tay mang vào nhà chúng ta.

Đến tay ngươi liền nặng muốn mạng, hai tay đều xách không nổi! Ta thấy, không phải hành lý nặng, mà là tiểu tử ngươi cả kỳ nghỉ hè chỉ biết ăn ngủ còn có chơi game, thân thể yếu!" Lúc này chủ nhà trọ cũng đã xuống lầu, thấy nhi tử đỏ bừng cả mặt, mồ hôi trán nhễ nhại, còn nói đồ vật nặng muốn mạng, không nhịn được tức giận trợn mắt nói.

Mà lúc này Cát Đông Húc lại vừa vặn đưa tay lấy ra rương hành lý Trình Nhạc Hạo đang dùng sức mang, thật sự là một tay, dáng vẻ rất dễ dàng.

Trình Nhạc Hạo tại chỗ liền trợn mắt há mồm! Mà chủ nhà trọ thì nhân cơ hội giáo huấn nhi tử: "Tiểu tử thối, thấy không? Nói tuổi tác các ngươi cũng gần bằng nhau, nói vóc người, ngươi còn cao to hơn Đông Húc, có thể ngươi xem người ta? Rồi lại nhìn chính mình? Ngươi có xấu hổ hay không!"

Trình Nhạc Hạo bị cha hắn huấn cho một trận, lại nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm của Cát Đông Húc, không tin, đương nhiên cũng là không phục, bước nhanh lên trước, chộp lấy quai xách hành lý nói: "Đông Húc, ngươi buông tay, để ta thử lại xem, ta không tin vào ma quỷ, ngươi một tay có thể dễ dàng nhấc lên, ta hai tay lại xách vất vả như vậy!"

"Không cần thử, xác thực rất nặng, ta là người sống ở trên núi, bình thường làm việc nặng nhiều, cho nên khí lực lớn." Cát Đông Húc không muốn Trình Nhạc Hạo lại mất mặt, tốt bụng mà nhắc nhở.

Nhưng Trình Nhạc Hạo không tin, kiên trì đưa tay đi cướp, bất đắc dĩ Cát Đông Húc không thể làm gì khác hơn là buông tay.

"Oành!" Một tiếng vang lên, Cát Đông Húc vừa buông tay, Trình Nhạc Hạo cướp giật khi chưa dùng hết lực, không chỉ không thể nhấc hành lý lên, cả người còn bị hành lý làm cho lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào trên đất.

"Ngươi xem đứa nhỏ này, cả ngày chỉ biết chơi game, ngủ rồi ăn đồ ăn vặt, từ hôm nay trở đi tịch thu máy chơi game, không cho ăn vặt nữa, sau đó bắt đầu rèn luyện cho ta." Chủ nhà trọ thấy Cát Đông Húc một tay nhấc dễ dàng, mà nhi tử nhà mình lại bị hành lý làm cho suýt chút nữa ngã nhào, không khỏi lo lắng, trầm mặt nói.

"Cha, việc này thật không thể trách ta, rương hành lý thật sự rất nặng, không tin cha đến xách thử xem." Trình Nhạc Hạo vừa nghe, nhất thời nước mắt vỡ òa, vội vàng kêu oan.

"Ta xách thì ta xách, chẳng qua nếu thật sự không nặng, tiểu tử ngươi liền phải cho lão tử bắt đầu rèn luyện đàng hoàng." Chủ nhà trọ tự nhiên không tin Cát Đông Húc một tay dễ dàng nhấc lên rương hành lý mà lại nặng, nghe vậy đi tới, đẩy Trình Nhạc Hạo ra, một tay nắm lấy quai xách của rương hành lý, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Tiểu tử thối, nhìn..."

Bất quá hai chữ "cho kỹ" còn chưa nói ra, mặt chủ nhà trọ liền đỏ lên, đột nhiên hơi dùng sức mới nhấc được nó lên.

"Cha, xem ra cha cũng phải tăng cường rèn luyện!" Trình Nhạc Hạo thấy cha mình mặt đỏ lên, dùng hết sức mới một tay đem rương hành lý nhấc lên, không khỏi mừng như phát điên, lập tức chế nhạo.

"Tiểu tử thối, ngứa đòn có đúng không, dám quản cả cha ngươi!" Chủ nhà trọ trừng Trình Nhạc Hạo một chút, sau đó mới dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Cát Đông Húc, nói: "Ta nói Đông Húc, trong rương hành lý của ngươi đựng cái gì? Sao lại nặng như vậy?"

"Bây giờ thời tiết còn nóng, quần áo đều tương đối mỏng, vì vậy ta mang nhiều sách một chút, cho nên có hơi nặng." Cát Đông Húc cười giải thích.

"Không trách nặng như vậy! Bất quá khí lực của ngươi lớn thật, sắp đuổi kịp thúc thúc rồi." Chủ nhà trọ lộ ra vẻ mặt thoải mái.

"Ta nói cha, cha cũng đừng tự dát vàng lên mặt mình.

Người ta Đông Húc là một tay dễ dàng nhấc lên, cha vừa nãy gân xanh trên trán đều nổi cả lên." Trình Nhạc Hạo lập tức không khách khí vạch trần.

"Tiểu tử ngươi chỉ giỏi mồm mép, ngươi xem Đông Húc, ra ngoài còn biết mang theo sách, còn ngươi?" Chủ nhà trọ nét mặt già nua hơi đỏ lên, sau đó lập tức thay đổi đề tài quở trách.

"Sách của ta không phải ở nhà sao? Cần gì phải mang đi mang lại!" Trình Nhạc Hạo lầu bầu một câu, sau đó thấy cha hắn giơ tay muốn đánh, lập tức chạy như một làn khói lên cầu thang.

Chạy tới cầu thang, còn không quên nói với Cát Đông Húc: "Đông Húc, khí lực ngươi lớn, ta không giúp nữa!"

Nói xong, lúc này mới chạy lên lầu.

"Đứa nhỏ này!" Chủ nhà trọ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Cát Đông Húc: "Đông Húc ngươi cũng thấy đấy, cái tên này từ nhỏ đã được chúng ta nuông chiều quen rồi, các ngươi sau này đều học cùng trường, cùng lớp, nói không chừng còn có thể bị phân vào chung một lớp, bây giờ lại ở trên dưới lầu, ngươi phải giúp thúc đốc thúc hắn nhiều vào."

"Thúc yên tâm, ta hiểu rồi." Cát Đông Húc ngược lại cũng thích hai cha con nhà này, nghe vậy gật đầu cười, đồng ý.

"Tốt tốt, có ngươi hỗ trợ đốc thúc, trong lòng thúc yên tâm hơn nhiều." Chủ nhà trọ nghe vậy cười vui vẻ, sau đó vỗ vỗ bả vai Cát Đông Húc nói: "Vậy ngươi tự mình vào phòng thu dọn đi, có thiếu cái gì thì nói với thúc, hoặc là dì của ngươi cũng được, thúc đi vào cửa hàng xem qua một chút."

"Cảm ơn thúc, thúc đi đi, tiền thuê nhà lát nữa ta đưa xuống cho thúc." Cát Đông Húc nói.

"Tiền thuê nhà không vội, không vội!" Chủ nhà trọ vừa cười vừa xoay người đi vào cửa hàng.

Cát Đông Húc lên tầng năm, mở rương hành lý, lấy đồ rửa mặt ra bày biện trong phòng vệ sinh, đang chuẩn bị lấy quần áo ra bỏ vào tủ quần áo, Trình Nhạc Hạo đột nhiên chạy tới, không nói lời nào nắm lấy cánh tay Cát Đông Húc kéo về phía cửa sổ.

"Nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần short jean kia không?" Đến bên cửa sổ, Trình Nhạc Hạo chỉ vào căn nhà dọc đường đối diện chếch nhà hắn, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt như Trư ca hỏi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play