Chương 1
Tác giả: Cửu Tình
— — —
Khoảng 11 giờ đêm, tại phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân thành phố Ngân Hải, một tiếng còi báo động đột ngột vang lên chói tai, xé toang sự yên tĩnh của cả tầng lầu.
Y tá trực ban – Lâm Văn Giai – nghe thấy tiếng cảnh báo vội vàng từ phòng thay thuốc chạy ra. Khi cô đến nơi, bác sĩ Tưởng và vài y tá khác đang khẩn trương cấp cứu. Nhịp tim trên máy theo dõi tim mạch dần dần biến thành một đường thẳng tắp.
Khoảng hơn 30 phút sau, bác sĩ Tưởng buông máy sốc điện trong tay xuống, tuyên bố: “Thời gian t·ử v·ong: 23 giờ 30 phút, ngày 5 tháng 6 năm 2019.”
Tin tức vừa được công bố lập tức gây chấn động dư luận, trở thành tiêu điểm nóng hổi. Các cơ quan truyền thông đổ xô tới, chen chúc trước cổng bệnh viện.
Một phóng viên đưa máy ghi âm lên chất vấn: “Ngài là bác sĩ điều trị chính cho Chủ tịch Tập đoàn Cố thị – Cố Diệu Khánh. Xin hỏi vì sao lại xảy ra tình trạng ngưng tim đột ngột? Có phải do chậm trễ trong việc cấp cứu dẫn đến cái chết không? Xin ngài trả lời rõ!”
Đối mặt với những câu hỏi vô đạo đức nhằm giành giật tiêu đề câu view, bác sĩ Tưởng lạnh nhạt đáp: “Đây là bệnh viện. Xin các người ra ngoài, đừng làm phiền đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân khác.”
Phóng viên vẫn không chịu buông tha: “Bác sĩ Tưởng, vì sao không dám trả lời trực diện? Có phải vì cảm thấy tội lỗi?”
Sắc mặt bác sĩ Tưởng bắt đầu khó coi, bực bội hô lớn: “Bảo vệ đâu? Bảo vệ!”
Lâm Văn Giai đã sớm thông báo cho bộ phận an ninh. May mắn thay, họ đến kịp thời, đưa đám phóng viên quá khích ra ngoài.
Tại văn phòng Đội điều tra hình sự, Sở Công an thành phố.
Giang Chu Niên đang ngả người nằm trên ghế làm việc, hai chân gác hẳn lên mép bàn, ngủ một cách say sưa.
“Đội trưởng, đội trưởng!” – Tư Tiểu Vãn hốt hoảng gọi, màn hình máy tính trước mặt cô phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Giang Chu Niên bị tiếng gọi giật mình, suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Anh lật đật ngồi dậy, giọng còn ngái ngủ: “Bắt hắn lại!”
“Bắt ai cơ…?” – Tư Tiểu Vãn nhỏ giọng lầm bầm, “Đội trưởng ngủ đến lú luôn rồi…”
“Không lú! Vừa rồi cô kêu cái gì?” – Giang Chu Niên nhíu mày hỏi.
Tư Tiểu Vãn cả người xoay ghế lại đối diện anh: “Anh xem nè, Cố Diệu Khánh… chết rồi!”
“Cố Diệu Khánh chết rồi?” – Giang Chu Niên sửng sốt, đôi mắt cũng mở to hẳn.
Anh vội lật điện thoại ra đọc tin tức: 【Cố Diệu Khánh – Chủ tịch Tập đoàn Cố thị – đột ngột ngưng tim và qua đời lúc 23:30, ngày 5 tháng 6】
【Cố Diệu Khánh đột ngột qua đời vì bệnh lý – Ai sẽ tiếp quản Tập đoàn Cố thị?】
【Cái chết bất ngờ của Chủ tịch Tập đoàn Cố thị đẩy nội bộ vào cuộc chiến quyền lực khốc liệt】
Giang Chu Niên gập điện thoại lại, vội vàng đứng dậy, cởi áo khoác vắt trên người đặt lên bàn: “Gọi cả bọn dậy. Năm phút nữa tập hợp dưới lầu.”
Tư Tiểu Vãn liếc nhìn sang Lục Tử Từ đang gục đầu ngủ say bên cạnh, khóe miệng còn đang chảy nước miếng. Cô bực bội nắm chặt tay thành nắm đấm, nện xuống bàn đánh “bốp” một cái: “Dậy! Tỉnh dậy ngay!”
Lục Tử Từ giật mình bật dậy, mơ màng lắp bắp: “Động đất? Có động đất?!”
“Động đất cái đầu cậu ấy! Nếu năm phút nữa cậu không có mặt dưới lầu, tôi bảo đảm sẽ cho cậu biết thế nào là ‘động đất thật’ đấy!” – Tư Tiểu Vãn tiện tay đưa cho hắn một tờ khăn giấy, mặt đầy vẻ ghét bỏ. – “Lau nước miếng đi, mất mặt!”
Giang Chu Niên tựa người lên cửa xe, dùng tay áo lau qua cặp kính râm. Thấy bọn họ đi ra, anh liền xoay người lên xe, ngồi vào ghế lái, từ hộp đựng đồ lấy một viên kẹo cao su vị dưa hấu cho vào miệng.
Hai người kia vừa mới lên xe còn chưa kịp ngồi vững, Giang Chu Niên đã bất ngờ nhấn ga, khiến cả hai nghiêng hẳn về phía cửa sổ bên phải.
Xe dừng lại ở bãi đậu của bệnh viện. Cả nhóm bước xuống, Giang Chu Niên ngẩng đầu nhìn đám phóng viên chen chúc trước cổng bệnh viện: “Nhiều phóng viên vậy sao?”
Tư Tiểu Vãn nhìn một vòng, gật đầu: “Xem ra cái chết đột ngột của Cố Diệu Khánh đã gây ra chấn động không nhỏ.”
Họ chen qua đám người, tiến vào sảnh lớn của bệnh viện.
“Cho hỏi, phòng chăm sóc đặc biệt đi lối nào ạ?” – Giang Chu Niên hỏi.
“Quẹo phải, lên tầng 5.” – Người ở bàn hướng dẫn đáp.
Tới trạm y tá ở tầng 5, Lục Tử Từ lấy ra thẻ ngành: “Chúng tôi là đội điều tra hình sự thành phố, muốn kiểm tra lại phòng bệnh mà Cố Diệu Khánh từng nằm điều trị.”
“Cuối hành lang, căn phòng bên trái.”
Đó là một phòng VIP trong khu chăm sóc đặc biệt, trang thiết bị hiện đại đầy đủ. Tuy nhiên, căn phòng vừa được lau dọn, hiện trường có dấu hiệu bị xáo trộn. Ba người Giang Chu Niên đeo găng tay trắng, cẩn thận kiểm tra mọi thứ trong phòng – từ giường bệnh đến cửa sổ.
“Mấy người là ai? Vào đây làm gì?” – Bác sĩ Tưởng đi ngang qua cửa phòng, cau mày hỏi.
Giang Chu Niên từ bên cửa sổ bước ra, đáp:
“Chúng tôi là đội điều tra hình sự thành phố. Có vài vụ việc nghi liên quan đến Cố Diệu Khánh nên đến kiểm tra.”
Nghe vậy, bác sĩ Tưởng cũng yên tâm hơn, gật đầu:
“Ra vậy, tôi không làm phiền.” – Nhưng đi được vài bước, ông lại quay trở lại. – “Cảnh sát, tôi có vài điều… không biết có nên nói hay không.”
“Gì vậy?”
“Chủ tịch Cố điều trị ở đây mấy tháng nay, bệnh tình thực ra đã có dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhưng không hiểu sao hôm qua lại đột nhiên ngừng tim.” – Bác sĩ Tưởng hạ giọng, dường như không muốn để phóng viên bên ngoài biết. Có lẽ ông hy vọng phía cảnh sát có thể điều tra ra chân tướng sự việc.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Lục Tử Từ bước đến, ghé tai Giang Chu Niên nói nhỏ vài câu. Thấy vậy, bác sĩ Tưởng gật đầu:
“Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Giang Chu Niên nhận lấy vật mà Lục Tử Từ vừa đưa – một chiếc cúc áo màu đen.
Lục Tử Từ nói: “Cái nút áo này tìm được ở dưới gầm tủ đầu giường.”
Giang Chu Niên kẹp viên cúc áo giơ lên trước mắt, đưa mắt quan sát hồi lâu nhưng vẫn không nhìn ra điều gì đặc biệt, liền cẩn thận bỏ nó vào túi vật chứng.
“Cửa sổ được khóa kín, không có dấu hiệu bị cạy.” – Tư Tiểu Vãn lên tiếng.
Sau khi kết thúc kiểm tra, ba người cùng rời khỏi bệnh viện. Vừa bước ra tới cổng, Lục Tử Từ hỏi: “Lão đại, vừa rồi bác sĩ kia nói gì vậy?”
“Hắn nói bệnh tình của Cố Diệu Khánh vốn đang có chiều hướng tốt lên, không ngờ lại đột ngột ngừng tim vào hôm qua. Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán.”
Lục Tử Từ dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ… có khả năng là mưu sát?”
“Khó nói trước được.” – Giang Chu Niên đeo lại kính râm – “Chuyện lần này e là không đơn giản.”
Giang Chu Niên – Phó Đội trưởng đội điều tra hình sự thuộc Công an thành phố Ngân Hải. Từ khi tốt nghiệp học viện cảnh sát đến nay đã hơn mười năm, anh từng tham gia điều tra nhiều vụ trọng án. Với khả năng phá án nhạy bén và gan lì, anh khiến không ít tội phạm nghe danh đã sợ mất mật. Trong đội, anh được mệnh danh là "Liều mạng Tam Lang" – chỉ cần là án lớn, anh có thể thức trắng nhiều ngày liền, chỉ để phá án trước thời hạn.
Chiều hôm đó, tại cuộc họp hội đồng quản trị Tập đoàn Cố thị, một số cổ đông cao tuổi lần lượt tung ra quyết định chuyển nhượng cổ phần. Cái chết đột ngột của Cố Diệu Khánh khiến giá cổ phiếu lao dốc không phanh. Để tự bảo toàn, họ không thể không "bán tháo", nếu không thì chẳng những mất tiền đầu tư mà ngay cả tiền quan tài cũng không giữ nổi.
Hiện tại, Tổng Giám đốc Cố Trường Thanh là người có tiếng nói cao nhất trong nội bộ tập đoàn. Tuy chỉ là con nuôi, nhưng Cố Diệu Khánh trước nay vẫn luôn đối xử không khác gì con ruột, chưa từng áp chế hay xem thường anh.
Sáng hôm sau, Bộ trưởng Bộ Công an – Lý Trường Tồn – tuyên bố thông cáo chính thức: Quyết định thành lập tổ chuyên án phối hợp giữa đội điều tra hình sự thành phố và đội chống ma túy, tiến hành điều tra toàn diện những thế lực ngầm đứng sau Tập đoàn Cố thị.
Thực tế, kế hoạch điều tra đã âm thầm được triển khai từ một năm trước bởi sự phối hợp giữa Công an thành phố và Công an tỉnh. Đến nay, cơ quan chức năng đã nắm giữ một phần chứng cứ quan trọng, đủ để tiến hành hành động.
Tại văn phòng đội hình sự, đội trưởng Phó Đông vừa bước ra đã chạm mặt Giang Chu Niên đang đi tới.
“Lần này hành động, cậu sẽ là Phó Chỉ huy. Làm cho tốt vào, đến lúc đó có khi cậu được thăng chức cũng nên.” – Phó Đông cười nói.
“Phó đội yên tâm!” – Giang Chu Niên gật đầu – “Nhưng… người của tôi không đủ.”
“Yên tâm, mai sẽ có tân binh điều về đội. Tôi sẽ ưu tiên cho cậu chọn người trước.” – Phó Đông nói xong thì rời đi, vẫn còn mang theo nụ cười hào sảng.
Chờ Phó Đông đi xa, Lục Tử Từ mới dám tiến lên. Suốt mấy năm qua, ngoài Giang Chu Niên ra, người hắn sợ nhất chính là Phó Đông. Nhưng bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại sợ đến thế.
“Lão đại, cái phòng anh nhờ em treo lên trang mạng tìm người thuê đã có khách rồi. Ngày mai hoặc mốt họ sẽ dọn vào.”
“Nhanh vậy à?”
“Vị trí căn đó đẹp, khu dân cư an ninh tốt, cây xanh nhiều. Giao thông, siêu thị, bệnh viện đều đầy đủ xung quanh. Giá lại không cao, dễ ra hàng lắm. Em mới đăng được chút đã có mấy người hỏi thuê rồi, cuối cùng chọn người nào nghiêm túc và có thiện chí nhất.”
Giang Chu Niên vỗ nhẹ lên vai Lục Tử Từ:
“Cảm ơn nhé.”
Hiện tại Giang Chu Niên đang sống ở khu Lục Cảnh Hoa Viên, một căn hộ cao cấp dạng penthouse siêu rộng. Căn hộ có hai phòng ngủ, hai phòng khách, diện tích hơi lớn so với nhu cầu của anh, vì vậy anh mới nghĩ đến việc cho thuê lại một phòng. Vừa có người ở cùng, vừa có thể kiếm thêm chút tiền trả khoản vay mua nhà.
Tối hôm đó, Giang Chu Niên từ phòng tắm bước ra, vừa dùng khăn lau mái tóc còn ướt, vừa nghe thấy tiếng rung liên hồi từ chiếc điện thoại đặt trên sofa. Anh đi tới, cầm điện thoại lên xem lịch sử trò chuyện trên WeChat.
Người đang điên cuồng nhắn tin vào nhóm chat chính là đám bạn học cấp ba. Từng có một thời gian nhóm này tưởng chừng đã bị bỏ quên, vậy mà hôm nay lại bất ngờ hoạt động rôm rả. Nhìn qua một lúc, anh mới phát hiện chủ đề bọn họ bàn tán là vụ việc chấn động nhất trong ngày – mọi thứ liên quan đến Tập đoàn Cố thị, và cả... người bạn cũ đã lâu không gặp ấy.
Lần nữa nhìn thấy cái tên đó, trong lòng Giang Chu Niên không tránh khỏi khẽ rung động. Sau khi tốt nghiệp đại học, người kia gần như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống anh. Nghe bạn học kể lại, hai năm trước cậu ta đã kết hôn và tiếp quản một phần sản nghiệp của nhà họ Cố.
Mà bây giờ, với việc Tỉnh ủy trực tiếp phát động hành động điều tra lần này, có lẽ về sau hai người sẽ thường xuyên chạm mặt.
Sáng hôm sau, trong văn phòng đội điều tra hình sự.
Tiếng chuông điện thoại bàn cùng âm thanh gõ bàn phím vang lên liên tục. Trên chiếc bảng trắng treo cạnh cửa, dán đầy ảnh chụp và báo cáo mới nhất liên quan đến vụ án.
Vừa thấy Giang Chu Niên bước vào, Lục Tử Từ liền bước nhanh lại, vỗ vai anh rồi hướng cằm về phía văn phòng của Phó Đông: “Phó đội tìm anh. À, trong đội có người mới.”
“Biết rồi.” – Giang Chu Niên đáp, liếc nhìn tay Lục Tử Từ vẫn còn đặt trên vai mình – “Sao? Không định làm việc à? Rảnh quá hả?”
Lúc này Lục Tử Từ mới chột dạ, vội vàng rút tay về, nói lắp: “Có—có—có chứ!”
Cộc cộc cộc —
“Vào đi!”
Giang Chu Niên đẩy cửa bước vào, thấy Phó Đông đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là người mới mà Lục Tử Từ vừa nhắc tới.
“Phó đội, anh gọi tôi?”
“Đúng lúc lắm, giới thiệu một chút. Đây là người mới vừa được điều về đội chúng ta, tên là Lâm Dực.” – Phó Đông nói.
Không đợi Phó Đông giới thiệu tiếp, Lâm Dực đã nhanh chóng đứng dậy:
“Tôi biết Giang đội rồi. Nghe danh đã lâu, sau này được làm việc dưới trướng anh, mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”
Lâm Dực cười tươi, vẻ mặt lộ rõ nét trẻ trung và nhiệt tình, mang theo một chút bướng bỉnh non nớt – đúng kiểu “nghé con không sợ hổ”.
“Đã biết nhau rồi thì hợp tác cho tốt. Tranh thủ phá vụ án này sớm một chút.” – Phó Đông đứng dậy, vỗ vai Lâm Dực – “Được rồi Tiểu Lâm, cậu ra ngoài làm quen với môi trường đi. Tôi có chút việc cần nói riêng với Giang đội.”
“Vâng!”
Chờ Lâm Dực rời khỏi, Giang Chu Niên mới hạ giọng nói: “Phó đội… đây là người mà anh ‘giành’ cho tôi à? Cậu ta trẻ quá, lỡ vào việc thật còn phải để tôi chăm luôn chắc? Anh nhìn bộ dáng yếu ớt kia đi, nhìn thôi đã thấy chẳng có tí sát khí nào.”
Phó Đông bật cười: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Trong đợt điều động này, thành tích và điều kiện của cậu ta đều đứng đầu. Về kỹ năng máy tính, lại càng là hạng nhất. Cậu cứ dẫn dắt vài ngày xem sao. Nếu thực sự không ổn thì tính tiếp, đừng vội dập tắt hy vọng của người ta.”
Nghe Phó Đông nói đến mức này rồi, Giang Chu Niên cũng chẳng tiện nói thêm gì nữa. Dù sao bản thân anh cũng từng trải qua giai đoạn giống vậy – biết đâu chừng, cậu ta thật sự có bản lĩnh.
Ra khỏi văn phòng, Giang Chu Niên thấy Lục Tử Từ đang trò chuyện gì đó với Lâm Dực. Nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người và sườn mặt của Lâm Dực – khoảnh khắc ấy, cậu trông giống như một con mèo nhỏ lạc giữa bầy sói.
“Alo, xin chào, đây là Đội Điều tra Hình sự.” – Tư Tiểu Vãn nghe điện thoại, nói ngắn gọn.
Vài giây sau, cô cúp máy, quay sang nói: “Phó đội, Giang đội – ngoại ô vừa phát hiện một thi thể nam giới.”
Nghe xong, mọi người liếc nhìn nhau một cái, sau đó lập tức xoay người rời khỏi văn phòng, chia nhau lên ba chiếc xe chuyên dụng.
Trên đường đến hiện trường, tiếng còi xe cảnh sát vang lên dồn dập, cao vút và dứt khoát.
Hiện trường nằm gần một khu nhà cao tầng bỏ hoang ở ngoại ô. Khu vực này từng là một công trình phát triển đô thị, nhưng sau khi chủ đầu tư ôm tiền bỏ trốn, nơi này đã bị bỏ hoang cho đến tận bây giờ. Đống vật liệu xây dựng nằm chỏng chơ một góc, thỉnh thoảng còn bị dân cư xung quanh đến trộm vặt mang đi bán lấy tiền.
Nhận được tin báo, công an thuộc đồn địa phương là người có mặt đầu tiên tại hiện trường. Vừa thấy nhóm của Giang Chu Niên đến nơi, một cảnh sát lên tiếng: “Người báo án kể rằng, hôm nay khi bà ấy cùng chồng ra đây nhặt ve chai thì vô tình phát hiện một đống vải mỏng trùm lên vật gì đó. Thấy lạ nên kéo ra xem thử, ai ngờ lại là một thi thể nam. Bà ấy bị dọa đến mức tái phát bệnh tim, hiện đã được đưa vào bệnh viện.”
Nghe xong tóm tắt tình hình, Giang Chu Niên đeo găng tay trắng, ngồi xuống kiểm tra thi thể. Sau khi quan sát sơ bộ, anh lật túi nạn nhân ra: “Nhìn có vẻ giấy tờ tùy thân đã bị lấy mất.”
“Thế nào?” – Giang Chu Niên hỏi Chu Tử Ngang, chuyên gia pháp y của đội.
“Thời gian tử vong ước chừng trong vòng 48 tiếng. Có vết hằn rõ rệt ở cổ.” – Chu Tử Ngang đáp.
“Bị siết cổ đến chết?”
“Chưa thể kết luận, phải mang thi thể về giám định pháp y thêm mới xác định được.” – Chu Tử Ngang nói.
….SL…