Trong nhã gian lầu hai, hương trà nhàn nhạt tản mát. Khi Thẩm Bách Trần bước vào, theo hắn như có một luồng thanh lãnh ùa đến, khí chất y như tên gọi — bách tùng cao ngạo, thanh tú siêu phàm, phảng phất không nhiễm khói bụi trần gian.
Chiếc vành nón được nhẹ tay tháo xuống, mái tóc bạc trắng của hắn liền hiện rõ dưới ánh sáng mờ ảo, khiến dung mạo vốn đã siêu trần lại càng thêm phần phiêu dật, gần như khiến người ta quên mất hắn là phàm nhân.
Ánh mắt Trần Viện vẫn chưa thoát khỏi sự kinh diễm. Từ trước tới nay, nàng luôn cho rằng tóc bạc chỉ là dấu hiệu của tuổi già và bệnh tật, chưa từng nghĩ đến việc có một nam tử trẻ tuổi, lại có thể dùng đầu tóc bạc này tạo ra một loại đẹp đẽ khiến người không dời nổi mắt.
Chẳng rõ vì sao, khi ánh nhìn dừng lại trên từng sợi tóc bạc của Thẩm Bách Trần, Trần Viện lại bất giác ngẩn người. Nàng chợt nhớ đến Hoắc Dư. Nếu một ngày kia, hắn cũng bạc đầu như vậy… sẽ là bộ dáng thế nào?
Không cần suy nghĩ nhiều, nàng liền khẳng định — tuyệt đối sẽ không xuất trần như thế này. Tóc bạc trên người Hoắc Dư, hẳn sẽ khiến hắn càng thêm lãnh túc cô liêu, như một hồ sâu lặng lẽ không chút gợn sóng, trầm uất đến mức khiến người không dám tới gần.
Trần Viện khẳng định, đồng thời lại buồn bực — vì sao mình lại nghĩ đến điều này, như thể… nàng từng tận mắt nhìn thấy rồi vậy.
“Thảo dân Thẩm Bách Trần, bái kiến công chúa điện hạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play