Nước canh trong nồi sôi sùng sục, nổi lên từng bọt khí nhỏ, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Chúc Dư múc một bát mì đưa cho Kha Nghĩa: "Mau ăn đi, ăn xong còn phải lên đường nữa."
Kha Nghĩa bưng bát nhìn Chúc Dư, trong lòng có chút xao xuyến.
Rõ ràng cũng cao hơn mét tám như y, đi giày vào cũng được mét tám, thế mà ngồi trước đống lửa lại trông nhỏ bé đến lạ. Huống chi cậu còn bưng bát húp mì, hai má phồng lên vẻ thỏa mãn, hoàn toàn không giống bộ dạng tối qua xắn tay áo dọa dẫm một gã đô con cao mét tám mấy.
Văn thì thông y hiểu dược, võ thì một đấm hạ gục thầy dạy võ, lại còn biết nhóm lửa nấu mì ngoài tự nhiên, bát mì đầu tiên lúc nào cũng gắp cho người khác, đúng là lên được phòng khách xuống được nhà bếp...
"Kha Nghĩa? Kha Nghĩa!" Chúc Dư xua xua tay, nghi hoặc nghiêng đầu, "Ngẩn người ra đó làm gì?"
"Ừm... Tôi đang nghĩ, rốt cuộc là gia đình thế nào mới nuôi dạy được một người vừa chu đáo vừa mạnh mẽ như cậu."
"Anh khen thế này làm tôi ngại quá," Chúc Dư bưng bát húp một ngụm canh mì, "Nhưng mà nhà tôi ấy à..." Hàng mi cậu khẽ chớp hai cái, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh, "Cũng chỉ là gia đình bình thường thôi, từ nhỏ đã lớn lên cùng ông nội."
Bất chợt, cậu cong mắt cười: "Nhưng ông nội quả thật là một người rất tốt. Lúc ông qua đời, tôi một mình bơ vơ không biết phải làm sao, kết quả cả làng đều đến giúp đỡ. Họ nói lúc ông còn sống luôn giúp đỡ họ, nên họ cũng phải đến tiễn ông."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play