"Xào xạc..."
Trong khu rừng tĩnh lặng, một bụi cây thấp đột nhiên rung lên, cành lá xao động khiến lũ ếch nhái, bọ ngựa gần đó hoảng hốt bỏ chạy tán loạn. Ngay sau đó, một cành cây vén đám cỏ dại đang xen kẽ sang một bên.
Kha Nghĩa ló đầu ra từ sau bụi cây, ngó nghiêng trái phải rồi mới dùng gậy vạch đám cây cỏ ra, khó khăn lắm mới lách người chui ra được. Theo sau y là một tay máy quay vác máy trên vai.
Y cà nhắc lê bước đến gốc một cây cổ thụ, ngồi phịch xuống một cái rễ cây to sụ, gắng sức tháo chiếc ba lô nặng trịch xuống. Lát sau, y não nề thở dài một hơi.
Y mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, ánh mắt tràn ngập vẻ mệt mỏi và tủi thân: "Tôi có lẽ... không trụ nổi nữa rồi."
Thế nhưng, y chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Người bạn đồng hành duy nhất, anh quay phim, vẫn tận tụy giữ vai trò là một ống kính lạnh lùng.
Đây là một chương trình thực tế trực tiếp về sinh tồn nơi hoang dã. Lúc đến, tổ đạo diễn đã nói rõ, tất cả các tay máy quay đều là lính đặc chủng giải ngũ, sở hữu kiến thức và kỹ năng chuyên nghiệp, nhưng họ sẽ không giúp đỡ thí sinh bất cứ điều gì, kể cả hỗ trợ tinh thần, trừ phi...
Họ chọn bỏ cuộc.
Kha Nghĩa nhìn xuống đôi chân chằng chịt vết xước, rồi lại ngẩng đầu nhìn quanh khu rừng rậm rạp đến mức ánh nắng cũng khó lòng xuyên qua. Cuối cùng, y im lặng đưa tay lên chạm vào chiếc vòng trên cổ tay.
Chỉ cần tháo chiếc vòng này ra, đồng nghĩa với việc bỏ cuộc. Và cũng có nghĩa là, người quay phim sẽ đưa y rời khỏi khu rừng không một bóng người này...
"Này! Anh cần giúp không?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên giữa sự tĩnh lặng.
Kha Nghĩa ngẩng đầu nhìn về phía anh quay phim, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Chà, thật không ngờ một người đô con cao hơn mét tám, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn thế này lại có thể phát ra chất giọng thiếu niên, tươi sáng đến vậy...
Trong lúc y còn đang tấm tắc khen thầm, thì thấy một cái đầu từ từ ló ra sau ống kính, nghi hoặc lắc lắc đầu với y.
Kha Nghĩa nghiêng đầu khó hiểu.
Ý gì đây, lắc đầu? Ồ, vậy xem ra lời này không phải do anh quay phim nói... Khoan đã! Không phải anh quay phim nói?! Vậy thì là ai?!!
Kha Nghĩa cứng đờ người, đảo mắt nhìn một vòng, rồi lại đưa mắt nhìn anh quay phim, hai người nhìn nhau ngơ ngác.
Giữa khu rừng rậm rạp, tĩnh lặng và âm u này, không thấy người đâu mà chỉ nghe thấy tiếng...
"Tôi ở đây này!"
Giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa, vọng khắp núi rừng, rồi từ bốn phương tám hướng dội lại.
Kha Nghĩa rùng mình một cái, chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức giọng nói ấy hay đến mức nào, chỉ muốn mau chóng rời đi, nhưng toàn thân lại tê dại, không cử động nổi.
Giọng nói ấy lại tự lẩm bẩm: "Ờ... hay là anh tránh ra một chút, để tôi xuống. À mà thôi, anh cứ đứng yên đó đi thì hơn."
Xuống? Xuống cái gì?
Kha Nghĩa còn đang ngơ ngác, thì "bịch" một tiếng, một bóng người từ trên cây rơi xuống ngay cạnh y...
"Tôi ******!" Kha Nghĩa buột miệng chửi thề một tràng những từ mà phòng livestream phải che đi, rồi bật người phóng vọt sang bên cạnh mấy bước, chẳng còn thấy dáng vẻ cà nhắc của hai phút trước đâu nữa.
Nhưng mãi đến khi đã vọt xa ba bốn mét mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, y mới dần hoàn hồn, dừng bước, từ từ quay đầu lại...
Dưới gốc cây y vừa ngồi lúc nãy, một thiếu niên mặc bộ đồng phục huấn luyện quân sự loại thường, giá vài chục tệ, đang cười ngượng nghịu với y. Tay cậu còn đang vẫy vẫy một chùm quả nhỏ màu đen để chào hỏi:
"Chào, tôi làm anh sợ à?"
Cậu vừa vẫy, chùm quả nhỏ trên tay liền rơi lả tả xuống, khiến cậu luống cuống liền giơ vạt áo lên hứng lấy.
Kha Nghĩa từ từ xoay người lại, tò mò đánh giá thiếu niên trước mặt: "Cậu... là người hay là yêu tinh núi thế?"
Thiếu niên đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt vốn cong cong như trăng lưỡi liềm bỗng mở to, khóe miệng đang nhếch lên cũng lập tức xịu xuống: "Anh từng thấy con yêu tinh núi nào đẹp trai thế này bao giờ chưa?"
"...Thì tôi cũng có thấy yêu tinh núi bao giờ đâu." Kha Nghĩa lí nhí.
Khóe miệng thiếu niên giật giật, cậu nheo đôi mắt hạnh lại, ngoắc ngoắc tay với Kha Nghĩa: "Anh, lại đây."
"Làm gì?" Kha Nghĩa tò mò nhưng không hề cảnh giác.
Quả thật, thiếu niên này trông quá sạch sẽ. Một chiếc thắt lưng vải bạt màu đen làm nổi bật vòng eo thon gọn, đôi giày tác chiến cao cổ càng tôn lên vóc dáng vốn đã ưu tú. Dù chỉ mặc bộ đồng phục huấn luyện bình thường nhất, cậu vẫn toát lên vẻ rắn rỏi, tinh thần. Chỉ là chạy trong rừng lâu ngày, mái tóc mềm mại trông hơi rối, còn vương một chiếc lá nhỏ. Dưới hàng tóc mái lòa xòa, đôi mắt hạnh sáng ngời, có hồn, cười lên là cong thành vầng trăng khuyết, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Ngay cả lúc này, khi cậu cố làm ra vẻ tức giận, nghiêm mặt không cười, cũng chẳng khiến người ta cảm thấy xa cách.
Cậu chỉ vào chân Kha Nghĩa vẫn còn đang chảy máu: "Chân anh hết đau rồi à?"
Lời nhắc này khiến cơn đau bị lãng quên lập tức ập trở lại. Kha Nghĩa nhăn mặt "xít" một tiếng, cà nhắc quay lại ngồi xuống gốc cây.
Y cúi đầu nhìn vết thương trên chân mình, mặt mày ủ ê, rầu rĩ. Ngẩng lên, thì thấy thiếu niên đã đi sang bên cạnh vài bước, cúi đầu lục lọi trong bụi cây một lúc rồi lôi ra một cái gùi tre cao đến nửa người.
Y ngó đầu nhìn theo động tác của cậu, tò mò bắt chuyện: "Này, rốt cuộc cậu là ai, sao lại xuất hiện ở cái nơi quỷ quái này?"
"Tôi tên Chúc Dư, người làng Trường Lạc dưới chân núi, vào núi hái thuốc."
"Chúc Dư... sao nghe quen quen thế nhỉ?"
Kha Nghĩa đang vắt óc suy nghĩ, thì Chúc Dư cũng xách gùi tre đi tới, rồi từ trong gùi lấy ra một cây cỏ, đưa thẳng đến trước mặt Kha Nghĩa.
Nhìn cây cỏ tươi non mơn mởn trước mặt, Kha Nghĩa chớp chớp mắt: "Cỏ à? Cho tôi?"
Là một diễn viên, tuy trước đây chỉ là tuyến 18, nhưng trước giờ chỉ có người tặng hoa, tặng cỏ thì đây là lần đầu tiên.
Dù cây cỏ này trông rất bình thường, đâu đâu cũng thấy, nhưng người xưa cũng có lệ bẻ cành liễu tặng nhau, đều là tấm lòng cả.
Nghĩ vậy, Kha Nghĩa bèn đưa tay ra định nhận, miệng khách sáo: "Cái đó... cảm ơn nhé, hay là để tôi ký tên cho cậu..."
"Không phải," ngay lúc Kha Nghĩa sắp chạm vào cây cỏ, Chúc Dư "vụt" một cái rụt tay lại, đôi mắt to tròn nhìn Kha Nghĩa một cách nghiêm túc. Cậu giơ cây cỏ trong tay lên, giải thích: "Đây là một loại dược liệu, tên là Cảnh Tam Thất. Lá của nó giã nát đắp lên vết thương có thể cầm máu, tiêu viêm, tan bầm, giảm đau."
Mắt Kha Nghĩa sáng rực lên.
Quả nhiên! Cỏ mà đem tặng được sao có thể là cỏ dại bình thường!
Y mừng rỡ: "Cảm ơn cậu nhiều..."
"Ba... ba mươi."
"...Hả?"
Thấy Kha Nghĩa ngẩn người ra đó, Chúc Dư hơi sốt ruột bẻ bớt một ngón tay đang giơ ra: "Vậy... vậy hai mươi!"
Thấy Kha Nghĩa vẫn chưa có phản ứng, Chúc Dư bĩu môi, vẻ mặt đáng thương co thêm một ngón tay nữa, giọng nói cũng yếu đi mấy phần: "Mười... mười đồng chắc cũng được nhỉ."
"Không... không phải," Kha Nghĩa khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ, vẻ mặt ngượng ngùng, "Tôi không có tiền mặt."
"Thanh toán qua điện thoại cũng được, WeChat hay Alipay?" Chúc Dư nhanh như chớp mở túi đeo hông, lấy ra một chiếc điện thoại.
Dãy núi Ngọc Long nơi họ đang ở tuy là rừng nguyên sinh, nhưng hiện tại đã phủ sóng toàn quốc không góc chết, thanh toán qua điện thoại hoàn toàn không thành vấn đề.
"...Nhưng tôi cũng không mang điện thoại," Kha Nghĩa chỉ vào anh quay phim vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, "Tôi đang tham gia một chương trình thực tế trực tiếp về sinh tồn nơi hoang dã, ngoài túi đồ sinh tồn do chương trình cung cấp thì những thứ khác đều bị thu hết rồi."
"Trực tiếp à?" Chúc Dư liếc nhìn ống kính, lặng lẽ dịch người ra khỏi phạm vi máy quay, "Vậy là bây giờ có người đang xem sao?"
Kha Nghĩa gật đầu: "Chắc là... cũng không ít đâu."
Chương trình mà Kha Nghĩa tham gia có tên là "Xuyên Qua Vùng Đất Không Người", một show thực tế dạng thi đấu sinh tồn, đây đã là mùa thứ ba phát sóng.
Chỉ có điều, hai mùa trước đều là các thí sinh chuyên nghiệp tham gia, tuy rating cũng không tệ, nhưng thứ nhất là đối tượng khán giả bị hạn chế, thứ hai là khó tránh khỏi cảm giác cũ kỹ, phản hồi của khán giả cũng nhạt đi nhiều.
Vì vậy, sang mùa thứ ba, tổ đạo diễn đã nghĩ ra một ý tưởng mới, mời thêm các thí sinh là người nổi tiếng để mở rộng đối tượng khán giả và tăng độ thảo luận, độ hot cho chương trình. Tuy nhiên, do cân nhắc vấn đề kinh phí, lại sợ các ngôi sao hạng A khó kiểm soát, nên họ đã tìm đến một số diễn viên hoặc idol ít tên tuổi hơn, định bụng thử nghiệm trước.
Kha Nghĩa là một diễn viên trẻ, vốn chỉ là một nghệ sĩ tuyến 18 bình thường. Vì kiếm tiền nên y đã nhận lời tham gia. Ai ngờ cách đây không lâu, một bộ phim bị "ém" suốt hai năm của y được phát sóng, lại bất ngờ giúp y nổi như cồn, thành công lọt vào mắt xanh của khán giả, trở thành một trong những gương mặt tiềm năng sắp bùng nổ.
Hợp đồng đã ký, Kha Nghĩa cũng không có ý định hủy kèo. Thế nên, dù cho vô số lời mời hấp dẫn với mức giá hậu hĩnh bay tới tấp, y vẫn xách ba lô lên đường vào núi.
Y tự nhận mình cũng là người dám thử thách và chịu khổ được, ai ngờ mới qua hơn nửa ngày, y đã nảy sinh ý định bỏ cuộc.
Y liếc nhìn ống kính, không kìm được mà thở dài.
Fan mà thấy cảnh này, chắc sẽ thất vọng lắm đây, không biết lượng fan vừa mới tăng lên sẽ tụt mất bao nhiêu nữa.
Thế nhưng, thực tế là, trong phòng livestream mà y không nhìn thấy, khán giả lại chẳng hề để ý đến ý định bỏ cuộc của y, mà lại tập trung sự chú ý vào Chúc Dư.
[Ối giời! Cậu ta nhảy từ trên cây xuống à? Cao thế!]
[Tiểu khả ái này ở đâu ra vậy, tự mình mặc cả với mình, lại còn mặc cả gọn gàng thế chứ hahahahaha]
[Trông cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, sao lại một mình xuất hiện giữa rừng nguyên sinh thế này? Gan cũng lớn thật đấy]
[Chỉ một cây cỏ này mà đòi 30 tệ? Thừa nước đục thả câu à?]
[Có khi nào là người do chương trình sắp đặt, cố tình dàn dựng không nhỉ?]
[Chắc là không đâu, trước khi thí sinh tháo vòng tay, chương trình sẽ không can thiệp bất cứ điều gì, trừ khi liên quan đến an toàn tính mạng]
[Mà cái cậu Chúc Dư này... sao cứ thấy tên quen quen, chỉ mình tôi thấy vậy thôi à?]
...
Lúc này, Chúc Dư đã buông thõng vai, thở dài một hơi: "Thôi được rồi..."
Ngay lúc Kha Nghĩa cũng định thở dài một tiếng tiếc nuối cây Cảnh Tam Thất mình không có được, thì thấy Chúc Dư tay chân nhanh nhẹn hái lá của một cây tam thất đặt lên chiếc xẻng nhỏ, rồi nhặt một hòn đá, dùng nước trong bình rửa sạch, bắt đầu giã nát.
"Tôi... tôi không có tiền đâu!" Kha Nghĩa vội vàng nhắc lại.
"Giữa chốn rừng sâu núi thẳm này, chẳng lẽ cứ để anh chạy lung tung với cái chân chảy máu thế à? Đừng nói đến viêm nhiễm, lũ côn trùng với vắt cũng đủ cho anh bị hành một phen rồi." Chúc Dư kéo mạnh chân Kha Nghĩa, lực không nhỏ khiến y bị động đến vết thương, không kìm được "xít" lên một tiếng.
"Bây giờ mới biết đau à? Tôi thấy anh trắng trẻo mịn màng, không giống người hay vận động ngoài trời, còn bày đặt tham gia sinh tồn hoang dã làm gì." Chúc Dư vừa lẩm bẩm, vừa đắp thuốc lên vết thương của Kha Nghĩa, nhưng lực tay rõ ràng đã nhẹ đi rất nhiều.
Cảm nhận được cảm giác mát lạnh nhè nhẹ từ vết thương truyền đến, Kha Nghĩa từ từ thở phào một hơi: "Vì tiền cát-sê chứ sao, với lại nếu thắng chương trình này, còn được thưởng mười vạn tệ, cho dù không thắng cũng được một vạn tệ tiền tham gia, hai ngày kiếm một vạn, thế chẳng phải..."
"Hai ngày kiếm một vạn?!"
Kha Nghĩa giật nảy mình vì tiếng hét kinh ngạc đó, rồi gật đầu lia lịa trước ánh mắt khao khát và mong đợi của Chúc Dư: "À... đúng rồi."
Chúc Dư ngượng ngùng mím môi, để lộ hai lúm đồng tiền. Cậu ghé sát vào anh quay phim, chớp chớp mắt: “Cái đó... tôi tham gia được không?”