Tuy Kha Nghĩa nói ra con số năm trăm khiến Chúc Dư không khỏi có một thoáng rung động... đó là năm trăm tệ đấy! Đủ để bán mười cân hoàng cầm rồi! Nhưng cuối cùng, Chúc Dư vẫn quyết định bán năm mươi.
"Thu nhiều quá tôi sợ cầm bỏng tay." Chúc Dư bĩu môi, nói vừa kiên quyết vừa đau lòng.
Cậu lại bẻ gãy cây hoàng cầm vừa đào lên, kiểm tra một lượt rồi gật đầu: "Lần này đúng rồi, chúng ta về thôi."
Cậu đặt cây hoàng cầm vừa đào lên đống củi, định bụng ôm cả về, nhưng hoàng cầm lại ngắn hơn củi, cứ lăn xuống hoài, Chúc Dư đành phải đặt củi xuống sắp xếp lại.
Kha Nghĩa đặt củi trong tay xuống để giúp, y nhặt cây hoàng cầm Chúc Dư đào lần đầu lên xem: "Không phải cậu nói cái này dùng không được sao? Vậy thì vứt đi, dù sao củi của chúng ta cũng đủ rồi, không thiếu một cành này."
"Ấy ấy ấy, đừng vứt!" Chúc Dư vội vàng ngăn lại, "Cái này chỉ là không đúng bệnh, chứ không phải vô dụng."
"Hả?" Kha Nghĩa nhìn cây hoàng cầm trong tay, nhăn mặt, "Cái này bị sâu ăn rỗng hết rồi, còn dùng được sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT