3. [3]
Tác giả: Như Tự Ngã Văn
Tết Âm Lịch năm nay, đoàn phim 《Đàn Tinh Chi Gian》 vẫn rộn ràng rong ruổi khắp các thành phố để tuyên truyền.
Có khán giả đặt câu hỏi về một cảnh phim đặc biệt, tò mò về thân phận của A Liệt Khắc Tạ · Vladimirovich · Orlov – vị tiên sinh xuất hiện trong đoạn đề tặng cuối phim. Diệp Nhất Lâm, không ngoài dự đoán, đã bị “điểm danh” trả lời. Anh xác nhận thân phận người kia chính là nhà khoa học đứng sau rất nhiều tư liệu trong phim, là một người bạn mà anh quen biết ở Nga.
Mọi người háo hức muốn đào sâu thêm chi tiết, nhưng Diệp Nhất Lâm lại luôn khéo léo chuyển chủ đề, không nói thêm gì nữa.
Dù khán giả và cả ban tổ chức đều biết nhà khoa học này đã qua đời, nhưng sau khi cảm nhận được sự lặng lẽ kiên quyết của Diệp Nhất Lâm, tất cả liền ăn ý mà tránh đề cập đến chủ đề đó.
Người bị hỏi nhiều ngược lại lại là Từ Trạch.
Một cô gái trẻ trong khán phòng cười khúc khích:
“Cho hỏi anh hợp tác lần thứ ba với đạo diễn Diệp Nhất Lâm có cảm xúc gì khác với trước đây không?”
Một câu hỏi không khó, nhưng Từ Trạch lại cầm micro im lặng thật lâu, mãi mới khẽ thốt ra bốn chữ:
“Khắc cốt minh tâm.”
(nghĩa là: khắc sâu vào xương, ghi lòng tạc dạ)
Cả rạp bật cười và vỗ tay, không khí trong phòng chiếu như bừng lên một tầng nhiệt chưa từng có. Người dẫn chương trình cũng trêu chọc Từ Trạch rằng cậu ngày càng biết “đáp trả” mấy câu hỏi kiểu fan-service. Cô gái hỏi câu kia thì hưng phấn ghé sát tai bạn thì thầm, rõ ràng đã bị đốn tim.
Từ Trạch khẽ liếc nhanh về phía Diệp Nhất Lâm. Nhưng Diệp đạo vẫn mỉm cười nhìn về phía trước, hoàn toàn không liếc lại lấy một lần. Từ Trạch thu lại ánh mắt, im lặng đưa micro cho khán giả kế tiếp.
Biến cố xảy ra ở trạm tuyên truyền tại Cáp Nhĩ Tân.
Sau khi chiếu một đoạn clip hậu trường, người dẫn chương trình bỗng cười thần bí, quay sang Diệp Nhất Lâm:
“Diệp đạo, chúng tôi có chuẩn bị một món quà bất ngờ dành cho anh.”
“Là gì vậy?” – Diệp Nhất Lâm vẫn phối hợp mỉm cười đáp lại.
Người dẫn giơ tay về phía hậu trường:
“Xin mời – Andre · Vladimirovich · Orlov tiên sinh!”
Cả rạp vang lên một trận kinh hô. Còn Diệp Nhất Lâm thì sững người tại chỗ.
Một thanh niên tóc bạc, tay ôm một chiếc hộp đen hình vuông, chậm rãi bước lên sân khấu. Anh ta đứng trước mặt Diệp Nhất Lâm, mỉm cười nhẹ và nói bằng tiếng Nga:
“Đã lâu không gặp, Lâm.”
(Давно не виделись, Лин.)
“Đúng vậy, nghe danh nhà khoa học kia, ai cũng trông ngóng. Vị tiên sinh này—” người dẫn chương trình nhẹ giọng giải thích, “—là anh em thân thiết của chính nhà khoa học mà đoạn cuối phim đề tặng. Chính anh ấy đã chủ động liên hệ với chúng tôi, hỏi liệu có thể nhờ chương trình chuyển một món quà đến tay đạo diễn Diệp.”
Ánh mắt Diệp Nhất Lâm chậm rãi dừng lại trên chiếc hộp đen trong tay Andre. Anh không trả lời, chỉ thoáng lùi một bước nhỏ. Như thể không nghe thấy lời người dẫn, anh dùng tiếng Nga hỏi:
“Cậu… sao lại đến đây?”
Andre cũng đáp lại bằng tiếng Nga, giọng khẽ và thành khẩn:
“Điện thoại của Alyosha tôi không thể mở ra… tôi không biết nên liên lạc với anh bằng cách nào. Một người bạn nói với tôi về bộ phim này. Tôi xin lỗi vì đã tự mình đưa ra quyết định này. Lâm… tôi lo… anh sẽ không muốn gặp tôi.”
“Làm sao tôi lại không muốn gặp cậu?” Diệp Nhất Lâm khẽ lắc đầu, giọng nghẹn đi. “Tôi đã ước ao ngày này từ lâu rồi.”
Andre nâng chiếc hộp đen lên, hai tay dâng trước ngực như trao vật quý:
“Xin hãy nhận lấy. Chúng tôi đã整理—thu xếp lại—di vật của Alyosha. Trong đây là một phần tư liệu nghiên cứu về ngựa, cả thiết bị liên lạc, và… một phần tro cốt.”
Diệp Nhất Lâm vừa đưa tay ra chạm vào chiếc hộp thì chợt khựng lại. Khi nghe đến tro cốt, toàn thân anh như đóng băng, bước chân vô thức lùi lại, đầu cúi thấp, gần như lập tức từ chối:
“Không… tôi không thể nhận thứ này. Thật sự… điều này không thích hợp.”
Nhưng Andre vẫn nhẹ nhàng tiến lên, đặt chiếc hộp trước mặt anh:
“Không có gì là không thích hợp cả. Lâm… chúng tôi vẫn luôn sẵn lòng vì anh mà làm tất cả.”
“…Alyosha cũng sẽ hy vọng một phần tro cốt của mình có thể làm bạn bớt cô đơn,”
Andre nhẹ giọng tiếp lời.
Diệp Nhất Lâm hơi mở miệng, cuối cùng vẫn không thể nói lời từ chối. Anh đưa tay đón lấy chiếc hộp đen bằng hai tay, giọng khẽ run:
“Спасибо.” (Cảm ơn.)
Andre dang hai tay, nhẹ nhàng ôm anh một cái:
“Да благословит тебя Господь и сохранит тебя.”
(Nguyện Thượng Đế phù hộ và gìn giữ anh.)
Diệp Nhất Lâm ôm chặt chiếc hộp, như thể trong tay anh là điều quý giá nhất đời. Anh lặng lẽ lui về hàng ghế, cả người như bị bao phủ trong im lặng.
Những người khác trong khán phòng không hiểu tiếng Nga, chỉ thấy hai người nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ, vẻ mặt lại vô cùng trang nghiêm, xúc động. Đến khi mọi chuyện kết thúc, họ mới lờ mờ hiểu chuyện và bắt đầu vỗ tay.
Cảm xúc trong phòng chiếu dâng lên như sóng trào, từng lớp từng lớp cuộn lại, bao trùm tất cả.
Andre đến chỉ để đưa quà, sau đó lặng lẽ rời đi. Trợ lý bước lên sân khấu, định đón lấy chiếc hộp đen trong tay Diệp Nhất Lâm, nhưng anh vẫn ôm chặt không buông. Trợ lý hơi cúi đầu nhìn anh, khẽ hỏi nhỏ một câu dò xét.
Lúc ấy, người dẫn chương trình đã kịp phản ứng, tiến lên đưa micro cho Diệp Nhất Lâm:
“Bất ngờ nhận được món quà đầy xúc động như thế này, cảm xúc hẳn là rất khó giữ bình tĩnh. Vậy… đạo diễn Diệp, có thể chia sẻ với mọi người đôi câu được không?”
Cổ họng Diệp Nhất Lâm khẽ giật.
Một âm thanh rất nhỏ phát ra—nhưng micro lại bắt được trọn vẹn, lan khắp khán phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp. Mọi ánh mắt đều dõi theo anh.
Diệp Nhất Lâm cố nén lại nước mắt, chớp mắt liên tục, như thể đang cố gắng kiềm chế một cơn đau không thể chia sẻ. Anh khẽ lắc đầu, khóe miệng run rẩy nói một câu:
“Xin lỗi…”
Rồi không đợi ai kịp phản ứng, anh xoay người, tránh người dẫn chương trình, ôm chiếc hộp rời khỏi khán phòng, không ngoái đầu lại.
Cả rạp chiếu sững sờ.
Không khí như bị ai đó bóp nghẹt, tất cả đều hoang mang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Người dẫn chương trình vẫn giữ được bình tĩnh, nhanh chóng bước lên điều tiết bầu không khí:
“À… mong mọi người thông cảm một chút. Liên quan đến một người bạn quá cố, cảm xúc của đạo diễn Diệp cũng dễ bị chi phối. Chúng ta hãy giữ không gian yên tĩnh cho anh ấy được nghỉ ngơi một chút, nhé?”
Sau đó quay sang Từ Trạch:
“Vậy… chúng ta tiếp tục với phần giao lưu phía sau. Xin mời diễn viên chính Từ Trạch gửi lời chào tới khán giả!”
Nhưng micro không vang lên tiếng nào.
Từ Trạch chỉ đứng đó, quay đầu nhìn theo hướng Diệp Nhất Lâm rời đi.
Gương mặt anh ta tái đi, sắc mặt vô cùng khó coi.
———— Diễn đàn nặc danh >> Cung học chuyên tổ
Tiêu đề: Mọi người đang xem buổi phỏng vấn livestream không? Chuyện gì thế này vậy??
0F – Chủ thớt:
Cái anh người Nga đó với đạo diễn Diệp vừa nói cái gì vậy trời ơi! Căng thẳng muốn xỉu! Từ Trạch hình như cũng đứng hình luôn rồi??
1F:
Tui xem livestream mà tim đập thình thịch luôn, là chuyện gì thế!!
2F:
Cứu rồi cứu rồi! Từ Trạch lấy lại trạng thái chào hỏi rồi! MC đỉnh thật sự, đến nước đó mà còn xoay kịp tình huống. Mị thấy sau vụ này sự nghiệp kiểu gì cũng lên hương!
3F:
[Live dịch tiếng Nga] Mẹ ơi cảm giác là một quả dưa siêu to khổng lồ đang tới!
4F:
Khoan đã, Alyosha là ai vậy?? Sao lại nổi bật ghê gớm?
5F:
Tiếng Nga giải thích nè: Alyosha là biệt danh của Aleksei đó, chính là ông nhà khoa học hỏa tiễn kia. Xem ngữ cảnh là đoán ra ngay.
6F:
Tui thấy đoạn đối thoại kia kiểu gì… cũng hơi mùi ái muội?
7F:
Không phải “hơi”, là đầy mùi luôn á! Người mất là ai chứ!! Quan hệ thân thiết thế kia!
8F:
Thôi đừng đẩy thuyền lung tung. Người mất mà còn lôi ra CP thì không ổn đâu. Tây nhiều khi cũng thân kiểu gia đình lắm, kiểu bạn thân cha mẹ, anh em kết nghĩa ấy.
9F – Trả lời 8F:
Đập tan X, Y, J một cú rồi đó nha ~
10F:
Có ai thấy bản dịch bị “drama hóa” quá không? Chiếc hộp đó là gì? Tro cốt?? LÀ TRO CỐT THẬT HẢ??? Tui không biết tiếng Nga đừng dọa tui chứ!
11F:
Có video quay lại rồi, tui tua đi tua lại nghe kỹ rồi. Thật sự là tro cốt. Không thì Diệp Nhất Lâm đâu có phản ứng dữ dội vậy!
---
12F:
Người Nga… đưa tro cốt thế là truyền thống gì vậy… Tui chịu thua, không hiểu nổi…
13F:
Cảm giác như bạch nguyệt quang hồi cung ấy (mặc dù là… tro cốt)
14F:
Phản ứng của Từ Trạch đỉnh ghê á, có ai đi bơi lại đoạn đó với tui không? Có phải do ánh sáng không mà mặt ảnh như kiểu… tẩy trắng?
15F:
Ánh sáng hơi ảo thiệt, có cao nhân nào soi dùm tui khúc sau có phải Trạch ca cắn răng không? [Phong đồ lên hình!]
16F:
Không thấy rõ cắn hay không, nhưng biểu cảm thật quá trời thật luôn đó!
17F:
Tui ngửi được mùi Tu La giới rồi đó, kiểu "mùi tình cũ" dữ dội luôn.
18F:
Cái gì đây! Là cảnh PK của “tình cũ” với “hiện tại” sao!!
19F:
Chú ý một chi tiết nè, anh người Nga có nói ban đầu không mở được điện thoại của Mao Tử ca, sau lại nói điện thoại để trong hộp… Có nghĩa là Diệp đạo mở được máy?
20F:
Comment trên có lý ghê! Càng nghĩ càng thấy mùi "người thân thiết đặc biệt" bay mù mịt!
21F:
Mở được điện thoại nha mọi người… vậy thì không phải “tình cũ” nữa đâu, là “người đương nhiệm” rồi đó!
22F:
Là “đương nhiên đương nhiệm”! Ghim từ khóa lại giùm tui.
23F:
Fan couple Từ-Diệp mấy năm nay vẫn luôn tự mình lạc quan, giờ đùng một phát bị bóc thành tiểu tam, cảm giác… đau như bị đá!
24F:
Uống hớp rượu xịn cho tỉnh! Đây là xác lập “chính cung” nha mọi người! Cười như điên luôn rồi!!
25F:
Không cần biết ai chính ai phụ, tui chưa từng thấy Diệp Nhất Lâm mất khống chế kiểu này bao giờ. Đến mức không quay tiếp được nữa là hiểu người đó quan trọng tới cỡ nào.
26F:
Nhìn mặt Diệp đạo là biết cảm xúc không ổn rồi. Tim tui như muốn tan nát theo.
27F:
Nhận được di vật là chuyện tốt mà, ít ra cũng có chỗ dựa tinh thần...
28F:
“A Liễu Sa cũng sẽ hy vọng có một phần nào đó được ở bên cậu”… câu này nghe xong tự dưng muốn khóc, thiệt sự rất ấm lòng…
29F:
Đoạn này đập tan luôn mấy chuyện bên lề. Tui xin chào các tổ tiên tổ tông biên kịch, thật quá mạnh!
30F:
Tìm ra được bản CUT của buổi phỏng vấn nhà khoa học rồi! Có cả đoạn yêu cầu background yên tĩnh, quyền điều phối kèm tập tin. Cảm giác đằng sau là cả một lực lượng ngầm siêu mạnh luôn đó!
---
31F:
Không phải mấy đoạn trước đã xác định rồi sao, không phải “chính cung – tiểu tam” gì cả, Mao Tử ca với vợ đã xong từ trước rồi mà.
[Liên tiếp] bản tóm tắt cho người lười đọc: Phóng viên hỏi mấy chị em đồng nghiệp là Mao Tử ca bao lâu rồi chưa về nhà. Một người cười ngượng nói: “Lần trước ảnh về là lúc… cầu hôn.”
32F:
Bình tĩnh nào mọi người… Đây không còn là “nguy hiểm gia đình” nữa mà là “gia đình ngốc nghếch mất rồi” (xin lỗi nhưng thật sự là vậy)
33F:
Cảnh kinh điển “hoàng hôn kiểu Nga”: đẹp, buồn, và cực kỳ thốn tim.
34F:
Mọi người ơi, Mao Tử ca trong hồ sơ chính phủ là 31 tuổi rồi đó, mà ảnh còn thuộc kiểu người hiếm thấy trong họ hàng ấy!
35F:
Vậy nên mới càng hiếm có chứ, bao lâu rồi mới thấy một đoạn “truyền kỳ” kiểu này!
36F:
Xem lại đoạn phỏng vấn thì thấy rõ ảnh là kiểu người cực kỳ kỷ luật luôn, vừa tự giác vừa đúng chuẩn kiểu nhà khoa học chính hiệu.
37F:
Khoảnh khắc xuất hiện quá mạnh! Tôi xin cúi đầu chào các tổ biên kịch tổ hậu kỳ, các vị là khoáng sản quốc gia!
38F:
Có ai để ý tỷ lệ tỷ lệ không? Đây là lần đầu tiên Diệp đạo nhận một nhân vật chính có liên quan trực tiếp đến… cái chết của một nhà khoa học, rồi còn cười nữa chứ? Tui xỉu!
39F:
Trả lời 38F: Là tui đây, nguyên một buổi chiều cảm xúc tui lên xuống như tàu lượn siêu tốc!
40F:
Kết hôn thì sao chứ? Không chừng đã kết hôn với Diệp đạo rồi cũng nên! Người ta còn ôm tro cốt đó. Mà mấy bồ có thấy Diệp đạo bữa nay gầy đi hẳn không? Nhìn một cái là thấy “tinh thần nhạt như nước ốc” luôn…
41F:
Câu này nói ra không hề vô lý nha!
42F:
Trả lời 40F: Hông nha hông nha, mấy chuyện này nhắc tới vợ người ta là bị kéo xuống đó, rút lẹ giùm tui, dạo chơi thôi đừng động dao thật!
43F:
Trả lời 40F: Xin rút đi, đừng lấy chuyện người khác ra đùa nữa, thực sự là không thích hợp đâu.
44F:
Thật xin lỗi vì phát ngôn không đúng, tui lỡ lời, để tui liên hệ mod xin xoá bài liền.
45F:
Quay lại vấn đề chính nè, thật ra cả buổi nay Từ Trạch có vẻ không ổn lắm, hơi bị… “ổn định quá mức”?
46F:
Cái khí chất này… chẳng lẽ là phản nghịch kỳ của một vị thiếu gia lớn?
47F:
Không chỉ là diễn đàn chém gió đâu, bồ nào để ý hậu trường hôm nay chưa? Từ Trạch với Diệp Nhất Lâm không hề cùng khung nha! Trước giờ lúc nào cũng đứng cạnh, nay Diệp đạo ngồi sau máy theo dõi, chẳng nói chuyện gì luôn.
48F:
Có thể là do hôm nay khác chủ đề, không như mấy lần trước toàn kịch bản nhẹ nhàng. Nay liên quan đến người mất nên cần tập trung kiểm hình ảnh.
49F:
Trả lời 45F: Cũng có thể là ảnh đang cố “giữ hình tượng” thôi, nhưng kiểu này… giống ghen hơn á, không chen vào được đạo diễn luôn.
50F:
Cứ mỗi lần lộ diễn là mỗi lần soi biểu cảm của Từ Trạch như xem phim mới. Tui coi như coi live stream phim cẩu huyết luôn á!
51F:
Hôm nay chắc chắn có “giấm đỏ” rồi! Cảm giác tối nay là sẽ có một đêm đầy văn học chó con ghen tuông!
52F:
Ok ok, tui mở thùng cơm ngồi hóng drama, chờ các chị em bắt đầu đút giấm nhaaaa~