**Ninh Bất Vi không thích trẻ con.** Dù là con ruột của hắn đi nữa… hắn cũng chẳng có nổi chút cảm tình.
Huống hồ, đứa nhỏ này từ đâu đến hắn còn chưa rõ, mẹ nó là ai cũng không biết.
Ninh Bất Vi từ trước đến nay ghét nhất là dây dưa với người khác, trong mắt hắn, **chết rồi** thì càng tốt, khỏi phải phiền hắn về sau.
Nhưng cái ấn ký huyết mạch trên trán đứa nhỏ cách một lát lại sáng một lần, **sáng đến mức suýt nữa làm mù mắt hắn.**
Hắn nuốt liền mấy bình đan dược, lúc này mới miễn cưỡng nhúc nhích được. Chậm rãi ngồi dậy, nửa thân thể bị thương nặng đau nhức tê tái, từng hơi thở mang theo mùi máu tanh nồng.
Đứa nhỏ cuộn trong quần áo rơi khỏi ngực hắn, rơi đúng vào trong khuỷu tay. Mặt mũi trắng bệch, khịt khịt mũi, không còn chút sức mà khóc nổi nữa.
Hắn đưa tay sờ thử, trán nó nóng hầm hập, rồi ngón tay bị bấu lại.
**Ninh Bất Vi đời này chưa từng làm việc tốt gì.** Vừa sinh ra đã tu vô tình đạo, dù có được sư trưởng hay tri kỷ quan tâm mấy, hắn cũng chẳng đặt trong lòng. Người quen cũ đều không chết tử tế, hắn cũng chẳng áy náy. Ninh gia từng là đại tộc, giờ chỉ còn lại mình hắn — **chết sạch sẽ, khỏi mang nợ.**
Chỉ là… chết rồi thì chẳng còn mặt mũi nào quay về nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu. Đau đớn khiến thân thể run lên từng cơn. Một tay ôm lấy đứa bé, tay còn lại chống đất, lảo đảo đứng lên, kéo lê một chân tàn bước về phía khe núi xa xa.
Mưa mỗi lúc một lớn, táp thẳng vào người như dao cắt, gió lạnh rít qua mặt như muốn lột da.
Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong tay, phát hiện nước mưa đã thấm ướt quần áo bao bọc.
Theo bản năng, hắn giơ tay muốn niệm chú che mưa, mới nhớ ra mình **đã không còn linh lực**, hiện tại chẳng khác gì phàm nhân. Gương mặt tối sầm, hắn cắn răng nâng tay áo, che lấy đứa nhỏ.
Giọng nói khàn khàn vang lên trong màn mưa:
> “Ngươi mang trong người huyết mạch Ninh gia… sống sót, đi đến đâu cũng bị người ta gọi là ma đầu, bị người người hô đánh hô giết… Sống như thế, để làm gì chứ?”
Hắn không rõ là đang nói với đứa bé, hay đang tự hỏi mình.
Chỉ có tiếng mưa tầm tã và cơn lạnh thấu xương trả lời hắn.
Đứa nhỏ trong lòng khẽ nhúc nhích, như đang nhắc hắn rằng, nó vẫn còn sống.
Hắn thở dài.
> “Cũng được.”
---
**Trong một biển ý thức vô ngần, nơi nơi đều là thủy lam trong trẻo, gợn sóng nhẹ nhàng.**
Chính giữa biển ý thức, một người ngồi xếp bằng, lặng lẽ niệm chú. Y phục tuyết trắng, áo choàng đen như mực trôi nổi lững lờ trên mặt nước, như hòa tan vào dòng linh thủy ấm áp, khẽ lay động theo từng nhịp sóng.
Người ấy thoạt nhìn chỉ độ đôi mươi, tóc dài như suối được vấn bằng một cây trâm gỗ mộc mạc. Làn da trắng như ngọc, mắt phượng hơi xếch, sống mũi cao làm dịu đi vẻ mỹ lệ quá mức, trên người toát ra hàn khí khó gần.
Như cảm nhận được điều gì, người ấy mở mắt.
Ánh nhìn rũ xuống, xuyên qua mặt nước yên bình — làn sóng linh lực bỗng dâng trào dữ dội.
Và rồi, từ giữa dòng nước, một bàn tay khổng lồ hiện lên, nâng lấy một đứa nhỏ mới sinh còn chưa đầy gang tay.
Một… **linh thức trẻ sơ sinh.**
Yếu ớt đến mức như chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nếu không cứu kịp, sẽ lập tức tan biến.
Người kia khẽ nhíu mày.
**Chử Tuấn.**
Một trong những tôn giả bí ẩn nhất Tu chân giới, tu thanh tịnh đạo, đã bế quan suốt năm trăm năm.
Linh thức hắn mạnh đến mức đừng nói trẻ sơ sinh, kể cả Luyện Hư kỳ tôn giả nếu lạc vào cũng đừng mong nguyên vẹn quay về. Vậy mà đứa nhỏ này không những vào được, còn vừa vào vừa… khóc.
Chử Tuấn nhấc tay, nhẹ chạm vào giữa trán đứa trẻ. Sau khi xác định đây chỉ là một linh thức bình thường, hắn khẽ gật đầu.
> “Đã đến thì là duyên. Cứu một mạng cũng không sao.”
Ngón tay hắn vừa khẽ động, một chùm sáng đỏ tinh mịn rơi xuống trên linh thức ấy.
Bỗng, vẻ mặt hắn khựng lại.
—— Trên linh thức của đứa bé này… có **huyết mạch truyền thừa của chính hắn.**
Toàn bộ thức hải rung chuyển dữ dội, hắn khó nhọc giữ vững tâm thần, kiểm tra kỹ lại — **ấn ký đỏ sậm nơi bả vai bên phải kia, chính là huyết mạch của Chử gia, hơn nữa là ấn ký chỉ có đời trực hệ mới có.**
**Đây là con ruột của hắn.**
Tu thanh tịnh đạo suốt năm trăm năm, sống gần nghìn tuổi, Chử Tuấn – sư thúc tổ tôn quý của Vô Thời Tông – trợn mắt há mồm ngồi chết lặng trong thức hải của chính mình.
Ai… ai sinh con cho hắn ?
Đứa nhỏ này còn chưa ra đời được mười hai canh giờ, mà hắn thì đã bế quan năm trăm năm. **Đây là logic gì?!**
Chưa kịp nghĩ ra, đứa bé kia “oa” một tiếng khóc vang.
Tiếng khóc lan khắp thức hải như ma âm, suýt chút nữa khiến hắn lỡ tay đánh tan linh thức ấy.
May là dừng kịp.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé.
> “Thân thể con… ở đâu?”
Đứa bé nằm trong lòng hắn, vô cùng thân thiết, chụp lấy ngọc bội trên người hắn mà gặm.
Chử Tuấn: “……”
Chẳng lẽ… đói?
Tiếc là đây chỉ là linh thức, hắn có cho ăn cũng không vào được, chỉ có thể dùng linh lực của mình chậm rãi dưỡng.
Một hồi sau, đứa bé vốn tái xanh đã dần hồng trở lại, ôm lấy ngón tay hắn không chịu buông.
Chử Tuấn thở ra, **tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.**
Hắn nhéo nhẹ tay bé, rồi điểm lên trán, thanh âm như suối lạnh:
> “Đi đi thôi.”
Một tầng linh lực ôn hòa bao bọc đứa bé, đưa nó rời khỏi thức hải.
Và hắn cũng phái theo một tia linh thức cực nhỏ, muốn xem người đã sinh ra đứa nhỏ này **rốt cuộc là ai.**
Kết quả…
Tia linh thức đó bị chém nát **ngay lập tức.**
Chu Tước Đao – một mảnh tàn đao – cắm phập vào vách đá trong hang, ánh sáng đỏ lóe lên rồi tan biến.
Ninh Bất Vi vừa rút ra, xoay xoay trong tay, nhếch môi:
> “Thứ gì bẩn thỉu cũng dám xông vào địa bàn của ta?”
Tuy địa bàn của hắn giờ chỉ là một hang đá nhỏ đủ cho ba người ngồi.
Máu nhỏ từ tay rơi xuống, hắn mặt mày đen kịt như mất tám trăm vạn linh thạch, liền nhét ngón tay vào miệng đứa nhỏ.
Tiểu hài tử ôm chặt ngón tay hắn, say mê mút lấy từng giọt máu.
“Gan không nhỏ,” hắn hừ lạnh. “Còn học được cái tính xấu này ở đâu vậy?”
Một lát sau, máu cầm, đứa nhỏ no bụng mới chịu buông ra, đánh một cái “ợ” no nho nhỏ.
Hắn ôm nó ngồi dựa vào vách hang. Bên ngoài, mưa lớn không ngớt, nước bùn chảy vào, thấm ướt cả giày hắn. Hắn cất công tìm được nơi này để trú mưa, hài tử thì suýt chết, trong tình thế cấp bách đành cắt tay cho bú máu, **ai ngờ một lần cho, cho luôn cả lọ.**
Giờ tay hắn toàn vết cắt, máu loang khắp bàn tay.
Mà đứa nhỏ thì…
Da trắng mịn màng, mắt to tròn, long lanh như nho tím, đang tò mò nhìn hắn.
So với lúc mới nhặt được — đỏ hỏn nhăn nheo như chuột con — bây giờ quả thực đã là mỹ thiếu niên sơ sinh. Mắt ấy… đuôi phượng, hàng mi dài quá mức — rõ ràng không phải giống hắn.
Mẹ đứa nhỏ chắc chắn là một mỹ nhân.
Ninh Bất Vi nghĩ đến mấy khuôn mặt yêu nghiệt của Hợp Hoan Tông năm xưa, lập tức sởn gai ốc.
“A \~ a \~” đứa nhỏ nằm trên đùi hắn, đưa hai tay đòi ôm.
Hắn cúi xuống chọc mặt nó, cười gằn: “Không ôm.”
Đứa nhỏ tròn mắt nhìn hắn, bị chọc má liền mếu miệng, **“chát” một cái, tát hắn một phát.**
“Ngươi cũng dám đánh ta?” Hắn nổi lên sát khí .
Miệng đứa nhỏ méo xệch, có vẻ chuẩn bị khóc.
Hắn nhanh tay ôm lên.
“A \~” bé con bật cười, mắt cong cong, nước miếng rơi lả chả.
Hắn lườm một cái, dọa dẫm:
> “Đợi ngươi béo hơn, ta ăn hai miếng là hết.”
Đứa nhỏ càng cười to hơn, nước miếng chảy tùm lum.
Hắn ghét bỏ lấy áo lau:
> “Dơ chết đi được.”
Đứa nhỏ: *phụt* — phun thẳng vào mặt hắn.
“Lại dám phun ta?” Hắn nhướng mày.
Đứa nhỏ quay mặt đi, mặc kệ hắn.
“Chậc.” Hắn cười tà, “Phun thêm cái nữa cho cha xem nào?”
Bé con hừ một tiếng, đạp luôn một cước lên miệng hắn.
Hắn híp mắt, lạnh lùng: “Ngươi không cần cái chân này nữa à?”
*Phụt.*
Đứa nhỏ lại phun tiếp.
Ninh Bất Vi trừng mắt: “… Thôi được, **nể tình ngươi thành khẩn nhận sai, ta tha cho một mạng.**”
---