Khi Tần Gián một lần nữa bước vào đại đường, trong sân đang bàn luận sôi nổi về tấm bia đá ngoài kia, đồng thời cũng tranh cãi về thiên phú và sự chăm chỉ, bên nào trọng, bên nào khinh.
Thấy Tần Gián tiến vào, Chưởng viện thân mật nói: “Ta xưa nay là người trọng tài năng, không hỏi xuất thân, từng muốn mời Tần đại nương tử đến đây, đáng tiếc Tần đại nhân lại khước từ ta.”
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, Tần đại nhân hà tất keo kiệt như thế, không cho đại nương tử đến cùng chúng ta đàm luận về sự tích của Tề lão tiên sinh, hay chuyện nàng luyện chữ ra sao?”
Tần Gián liếc mắt nhìn Lục Hoài, thấy hắn không như những người khác chăm chú nhìn mình, chỉ lặng lẽ nâng chén trà, tựa hồ không quá để tâm đến việc này. Nhưng chiếc chén trà treo lơ lửng giữa không trung, hồi lâu không đưa đến miệng, lại phơi bày tâm sự của hắn. Hắn thực sự rất để ý.
Tần Gián không muốn Lục Hoài nghĩ mình là hạng hủ nho cổ hủ, cản trở thê tử tinh tiến trên con đường thư pháp, bèn cố ý giải thích: “Thực không phải ta keo kiệt, ta cũng từng khuyên nàng, chỉ là gần đây mẫu thân ta thân thể bất an, nàng phải ở bên phụng dưỡng, thực sự không thể phân thân, mới không đến được. Lần hội nghị sau, ta nhất định sẽ đưa nàng đến, dù sao nàng ở kinh thành, cũng không chạy thoát được đâu.”
“Đây là Tần đại nhân đã hứa, ta nghe nói Tần đại nương tử không chỉ văn chương xuất chúng, mà còn dung mạo như thiên tiên. E là Tần đại nhân cố ý tàng kiều chăng!” Chu Sĩ Anh, Phó chưởng viện, cười đùa một câu.
Những người khác cũng tiếp lời: “Nghe nói Tần gia và Trình gia vốn là thông gia, Tần đại nhân và đại nương tử lại thân càng thêm thân. Mối lương duyên kim ngọc này thật khiến người ta hâm mộ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT