Bên cạnh có một khóm lau sậy, hiển nhiên vừa rồi hắn vẫn luôn ẩn mình sau đó.
Trình Cẩn Tri đứng dậy, vội vã lau đi lệ châu, nhất thời lúng túng, không biết phải làm sao cho phải.
Tạ Tư Hành bước tới, nói: “Tẩu tẩu hà tất phải ôm lòng uẩn khúc, dù có chuyện lớn đến đâu, cũng không nên tự tìm cái chết.”
Trình Cẩn Tri mới biết hắn hiểu lầm, vội lắc đầu: “Không phải vậy, ta chỉ muốn… muốn rửa tay một chút…”
Nàng biết đôi mắt mình đã sưng đỏ vì khóc, sợ trở về phòng không thể gặp người, định dùng nước hồ lạnh để chườm mắt.
Tạ Tư Hành thấy thần sắc nàng không có gì bất ổn, biết nàng nói thật, chính mình quả đã hiểu lầm, không khỏi cũng có chút lúng túng, vội giải thích: “Ta không phải cố ý ẩn mình nơi này, chỉ là… nhân lúc ngọ thư, đúng lúc đi ngang qua đây…”
Trình Cẩn Tri nhìn quanh, cũng đoán được đại khái hắn vốn đang ở gần đây. Chính nàng đột nhiên chạy đến, lại trong bóng đêm u ám, không báo trước mà đến bên hồ khóc, đổi lại là ai cũng khó mà lộ diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT