Cách một lớp bình phong, Trương Thiều loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói trong phòng, thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển, tựa như lông chim phất qua lòng hắn. Hắn tuy đã mấy lần diện kiến, nhưng vẫn chưa từng chính thức nói chuyện với Cố Tích Tích, lúc này chỉ theo trực giác cho rằng tiếng nói kia là của nàng, song lại không dám chắc.
Trong lòng bỗng dưng dậy lên một tia cảm xúc khó gọi thành tên, song vẻ mặt hắn lại càng thêm bình tĩnh. Nghĩ ngợi chốc lát, hắn cất bước đi ra ngoài, khoanh tay đứng dưới hành lang, đưa mắt đánh giá phong cảnh bên trong nội viện.
Trụ hành lang đều sơn màu lục trầm, lan can thì hơi nhạt, các ô trang trí khắc họa tiết trúc xanh. Phong cách này rất ít thấy trong các phủ đệ thế gia, bởi phần lớn mọi người đều chuộng màu son, trông mới hợp không khí phú quý. Song trong vườn, hoa cỏ lại đua nhau nở rộ: nào là lựu đỏ như lửa, dâm bụt tím rực, tường vi hồng phớt, chen lẫn cỏ huyên vàng óng, dây Lăng Tiêu đỏ thắm quấn quanh giàn, cành lá xanh biếc nổi bật giữa sắc lục trầm của hành lang. Toàn cảnh rực rỡ nhưng không phô trương, ngập tràn sức sống.
Trương Thiều khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Trấn Viễn Hầu phủ quả nhiên là có chút nhã hứng, không phải chỉ biết mượn quyền thế mà sống.
Hắn bất giác nhớ đến những lời đồn từng nghe.
Rằng Trấn Viễn Hầu – Cố Cùng – là người sợ vợ nổi danh trong kinh thành, hầu phu nhân không sinh được con trai, hắn cũng không dám nạp thiếp, suýt khiến cơ nghiệp trăm năm của Hầu phủ đoạn tuyệt.
Rằng La thị bề ngoài ôn nhu đoan nhã, kỳ thực là một hồ ly tinh giỏi thủ đoạn, con gái đã đến tuổi gả chồng mà ngày ngày còn dính lấy trượng phu, đến nỗi lên kiệu xuống kiệu cũng phải hắn đỡ, chẳng khác gì vợ chồng son mới cưới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT