Hắn và Cố Diệu Phi thực ra chỉ gặp nhau vài lần khi còn nhỏ, nghe người nhà kể lại, thuở ấy quan hệ giữa hai người rất thân thiết, thường cùng nhau chơi bắn tên, tập viết.
Nhưng Vương Đạo Dung lớn lên lại chẳng nhớ được gì mấy. Khi trưởng thành, hắn theo ước nguyện mà rong ruổi khắp nơi, một năm cũng khó mà gặp Cố Diệu Phi được vài lần.
Lần này hắn đem ngọc bội đi đổi lấy tiền, rồi dùng một phần trong số đó mua một vò rượu.
Chuyện này khiến Mộ Triều Du cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bọn họ hiện tại còn đang bữa đói bữa no, vậy mà hắn lại đi mua rượu, nàng không khỏi bực bội. Dù biết đó là ngọc bội và tiền của hắn, nàng cũng thấy không thoải mái.
Nàng không tiện nói thẳng, chỉ đành âm thầm oán trách trong bụng.
Vương Đạo Dung vốn tính tiêu dao, chẳng câu nệ tiểu tiết.
Người thời loạn thế thích uống rượu, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn ở Kiến Khang có vài vị bằng hữu, mỗi lần gặp mặt đều chẳng thể thiếu một bữa rượu tiêu sầu dưới ánh bình minh. Một đường lưu lạc đến nay, ngày ăn chẳng đủ bữa, chuyện mới mẻ cũng không có, tự nhiên sinh lòng buồn bực, chỉ còn biết gửi chút tâm tình vào men rượu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play