Tống Triết đáng thương gục đầu trên bàn ngủ mê mệt, không hề hay biết Trương Lực Hằng và mấy người còn lại đã âm thầm phong cho cậu danh hiệu “kẻ đáng thương nhất ngày”.
Ngủ gục trên bàn đương nhiên không thoải mái. Đợi Trương Lực Hằng mua bữa sáng quay về, Tống Triết mới mơ màng tỉnh lại.  Thấy vậy Trương Lực Hằng bật cười:
“Lão Tứ, thôi dậy đi, lên giường mà ngủ. Bữa sáng tôi để sẵn trên bàn cho cậu.”
Tống Triết đôi mắt còn lơ mơ, ngáp một cái rồi gật gù, tay chân như không có xương leo lên giường, ngả đầu cái là ngủ tiếp.
Ba người còn lại rất tự giác hạ thấp tiếng động, sợ làm phiền giấc ngủ của Tống Triết.
Tống Triết không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết bản thân bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Khi mở mắt ra, đầu óc còn mơ hồ, đôi mắt cay xè. Quả nhiên thức đêm đúng là hại thân!
Cậu lồm cồm ngồi dậy, mặt mũi nhợt nhạt, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một.
Trương Lực Hằng vừa ăn cơm hộp vừa hỏi:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play