“Bà điên rồi sao?!” Lâm Quốc Nghĩa bụm mặt, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Thái Thái. Khóe miệng hắn rỉ máu, má trái sưng đỏ rõ ràng, đủ để thấy bà ta đã ra tay mạnh cỡ nào.
Lâm Thái Thái vừa cười lạnh, vừa rơi nước mắt: “Lâm Quốc Nghĩa, đừng tưởng tôi không biết. Không có con trai tôi, ông liền đem thằng con của con tiện nhân kia rước về nhà đúng không?! Tôi nói cho oonh biết, không đời nào! Con tôi đã mất, con tiện nhân kia cũng đừng hòng sống yên!”
Lâm Quốc Nghĩa nhìn xung quanh thấy người ta chỉ trỏ, giận đến nghiến răng: “Đủ rồi! Có chuyện gì về nhà nói, ở đây đừng làm loạn. Bà không cần mặt mũi nữa sao?!”
Lâm Thái Thái cười khẩy, ánh mắt điên dại: “Con tôi đã không còn, tôi cần gì thể diện? Ông cũng đâu có biết xấu hổ, sao tôi phải nhịn ông nữa!”
Người nhà họ Lâm thấy hai vợ chồng cãi vã, đều bất đắc dĩ thở dài. Có người lên tiếng: “Được rồi! Con mới mất, hai người cãi nhau như thế này thấy vui lắm sao? Trước lo hậu sự cho nó đi đã!”
Nghe đến đây, hốc mắt Lâm Thái Thái lại đỏ hoe. Bà siết chặt cái túi xách, nghĩ đến số tiền lớn mình đã trả cho vị đại sư kia, ánh mắt lập tức nổi hận, giày cao gót gõ lộp cộp rời khỏi bệnh viện, đi thẳng ra ngoài.
“Aihh, đi đâu vậy?”
Bà chẳng thèm quay đầu, bỏ đi một mạch.
Lâm Quốc Nghĩa tức giận quát theo: “Mặc kệ bà ta!”
---
Lâm Thái Thái lái xe như điên, lửa giận bốc ngùn ngụt, liên tục vượt đèn đỏ rồi lao tới nhà vị đại sư. Vừa vào cửa, bà đã nổi giận đùng đùng, chất vấn: “Ông nói có thể cứu con tôi! Vì sao nó vẫn chết?!”
Vị đại sư đã sớm đoán được bà sẽ tới. Hắn thản nhiên nói: “Con bà vận số không tốt, pháp thuật bị người ta phá.”
“Ông có ý gì?! Lúc trước chính miệng ông nói có thể bảo vệ nó! Giờ lại đổ cho vận xui, bị phá phép? Vậy là lỗi của ông!” Lâm thái thái rống to, cơn giận khiến bà quơ tay hất đổ cả nghiên mực.
Đại sư nhíu mày: “Tôi từng cảnh báo rồi. Làm loại chuyện nghịch thiên này, hậu quả rất nghiêm trọng. Một khi pháp thuật bị phản phệ, con bà sẽ chết nhanh hơn. Nếu không dùng pháp thuật đó, nó còn có thể sống thêm nửa năm.”
Lâm Thái Thái nào nghe lọt tai. Bà chỉ vào mũi hắn, chửi rủa suốt nửa tiếng. Khi đối phương không nhịn được định đuổi bà đi, bà mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Con tôi chết là vì ông. Ông nhất định phải làm một việc cho tôi.”
Nam nhân kia nén giận, ánh mắt tóe lửa — nếu là trước kia, nữ nhân này làm gì có tư cách đứng trước mặt hắn.
Hắn gằn giọng: “Sau chuyện này, giữa tôi và bà coi như xong.”
Lâm Thái Thái ngẩng đầu: “Được! Tôi sẽ tìm ông.”
Nói xong, bà giẫm giày cao gót, mang theo oán hận rời đi.
Cùng lúc đó, một sợi tóc đặt ở cửa phòng bệnh tự nhiên bốc cháy, hóa thành tro bụi mà không ai trong nhóm người đang bàn chuyện hậu sự để ý.
---
Ở bên kia, Tống Triết nhìn thấy sợi tóc cháy rụi, lập tức dừng bút ghi chép, quay sang nói với ba người còn lại: “Người kia chết rồi.”
Lão đại đang xem phim, chưa kịp phản ứng. Trần Khoa Hi là người hiểu ra đầu tiên, kinh hãi: “Thật sự đã chết?”
Tống Triết gật đầu: “Đúng. Hắn vốn đã mang bệnh nặng, sống chẳng còn bao lâu. Thêm pháp thuật phản phệ, trực tiếp ngỏm củ tỏi luôn.”
Lão đại ôm ngực: “May nhờ có cậu! Không thì sang năm hôm nay thành ngày giỗ của tôi rồi!”
Nghĩ đến đây, hắn không ngồi yên được nữa: “Tới tới! Tôi mời ăn khuya. Uống một chén cho hả cái đêm nay!”
“Được đó! Hôm nay quá căng rồi, không uống không ngủ được!”
Bốn người nhanh chóng kéo nhau ra khỏi ký túc.
Gần trường có khu phố ăn vặt, đồ nướng thơm ngào ngạt, người ngồi kín cả ngoài lẫn trong.
Lão đại chọn một tiệm nướng quen thuộc, gọi một bàn BBQ cùng bia.
Tống Triết hiếm khi ngồi ăn ngoài thế này. Khi sư phụ còn sống, hai thầy trò luôn ăn trong đạo quán. Sau khi sư phụ mất, cậu một mình lang thang, ăn cơm một mình, làm việc một mình, ngay cả chơi game cũng một mình.
Sinh nhật năm ngoái, cậu phá lệ ra ngoài ăn lẩu. Kết quả phục vụ mang thú bông đặt đối diện bảo là "ngồi cùng cho đỡ cô đơn". Hành động đó chẳng khiến cậu thấy ấm lòng, chỉ thêm xấu hổ, ăn vài miếng rồi bỏ về.
Còn hiện tại, giữa tiếng cười nói rộn ràng, ngồi ăn nướng uống bia thế này ,là lần đầu tiên Tống Triết thật sự cảm nhận được "có bạn".
“Lão tứ, tôi kính cậu một ly! Hôm nay thật sự cảm ơn cậu!” Lão đại dốc ngược cốc bia, uống sạch một hơi.
Ngô Hạo Nghĩa phụ họa: “Tửu lượng ghê ghớm!”
Tống Triết cũng nâng ly, cười nhạt. Đôi mắt cong cong, lấp lánh ánh sáng ấm áp — nguyên chủ có được những người bạn như vậy, thật tốt! Hy vọng cậu ấy, ở thế giới kia, cũng có thể sống tốt.
Còn hắn, nhất định sẽ trân trọng cơ hội sống lại lần này.
“Uống tiếp! Lão nhị tửu lượng không tệ đâu, hôm nay xem ai gục trước!” Có người gào lên.
Lão đại đã xong một chai, lau miệng, cắn một miếng thịt nướng: “Nói đùa à! Sân nhà của tôi, các cậu hôm nay đều sẽ ngã gục!”
Trần Khoa Hi đẩy gọng kính, ánh mắt lóe sáng: “Không chắc đâu. Lão tam lão tứ tửu lượng tuy không mạnh, nhưng mỗi người làm xong một chai là đủ cân cậu rồi.”
Lão đại đập mạnh chai bia xuống bàn, khí thế bừng bừng: “Tới, chiến!”
“Chiến!”
Tống Triết nhìn lão đại và lão nhị bắt đầu thi nhau uống rượu, cũng cầm lấy chai nước suối bên cạnh, một người một chai, xem như có lòng góp vui.
Ngô Hạo Nghĩa thì nâng chén rượu lên tu ừng ực, vừa uống vừa náo nhiệt hô hào, kéo Tống Triết cùng tham gia.
Tống Triết uống đến sau này cũng chẳng ngại nữa, bắt chước lão đại cầm chai rượu tu thẳng. Lão đại mặt đỏ bừng, chỉ vào cậu cười ha hả:
“Lão tứ, cậu không có tửu lượng mà cũng học người ta uống!”
Tống Triết bĩu môi, cậu đã uống đến chai thứ ba, mặt chỉ hơi ửng hồng, hoàn toàn chưa say. Hồi nhỏ cậu thường lén trộm rượu của sư phụ uống, đã quen rồi.
Uống ăn rôm rả một hồi, cuối cùng chỉ còn vài bàn là còn người ngồi lại.
Lúc Cố Yến Thâm bị đám bạn trong ký túc kéo ra ăn BBQ, vừa đến nơi đã thấy Tống Triết mặt đỏ rực, khóe mắt cong cong như đang cười, ánh mắt phủ một tầng hơi nước mờ nhạt. Nhìn cậu như ngọc trắng được ánh lửa hong nhẹ, hiện ra chút sắc hồng mờ nhạt, đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.
“Tống Triết, trùng hợp quá ha!”
Tống Triết đang cắn một miếng bạch tuộc nướng, hai má phồng lên, vừa liếc mắt đã thấy người kia, lập tức vui vẻ bật dậy:
“Cậu cũng tới ăn hả! Mau mau, ngồi chung luôn nè!”
Môi cậu đỏ hồng bị dính chút dầu mỡ bóng loáng, hai má phồng phồng động đậy, y hệt một con thú nhỏ ham ăn.
Cậu lấy một ít đồ ăn trên bàn, dùng khăn giấy bọc lại đưa cho Cố Yến Thâm:
“Ăn đi, đồ ở đây ngon lắm!”
Cố Yến Thâm mỉm cười nhận lấy, ngồi vào chiếc ghế mà Ngô Hạo Nghĩa vừa dọn ra, gật đầu cảm ơn:
“Cảm ơn.”
Ngô Hạo Nghĩa khoát tay:
“Khách sáo cái gì!”
Trần Khoa Hi và Trương Lực Hằng đã hơi ngà ngà. Nhìn thấy bàn mình đột nhiên có thêm người, liền mơ hồ nói:
“Không phải phòng mình chỉ có bốn người à? Sao lại lòi ra thêm một?”
Trần Khoa Hi ra vẻ tỉnh táo đẩy đẩy gọng kính, thật ra mắt phía sau kính đã bắt đầu mơ màng:
“Là… vậy à? Có thể là cậu say rồi, hoa mắt thôi.”
“Không! Tôi... tôi chưa có say! Chúng ta uống tiếp!”
Trương Lực Hằng lưỡi bắt đầu líu lại, vẫn cố gắng đua rượu tiếp.
Trần Khoa Hi cũng không cản, hai người lại tiếp tục thêm vòng nữa.
Tống Triết cười bất đắc dĩ:
“Hai tên này là ma men, cậu đừng dây vào.”
Cố Yến Thâm cười đáp:
“Không sao, phòng tớ cũng có hai ma men y như vậy.”
“Thế à? Trùng hợp ghê!”
Bên kia, Lâm Sinh nhìn đám bạn cùng phòng, hơi mờ mịt:
“Yến Thâm kia bị gì vậy? Lúc kéo nó ra còn giả bộ kiên quyết không muốn ăn BBQ, giờ tụi mình chưa ngồi xuống hết, nó đã cọ sang bàn khác ăn rồi?”
Nghiêm Ngân Khoan và Vương Tư An cũng mơ hồ:
“Bàn đó hình như là phòng 319 đúng không? Yến Thâm quen họ hồi nào vậy?”
Dù ký túc ở gần nhau, nhưng không cùng lớp nên cũng chẳng thân thiết mấy.
Thường thì lên đại học, hoạt động theo từng phòng, cho dù cùng lớp cũng chưa chắc thân.
“Không biết, để mình qua hỏi thử!”
Lâm Sinh bước qua chào hỏi, được Cố Yến Thâm giới thiệu sơ lược. Tống Triết nhiệt tình mời bọn họ cùng qua chung bàn ăn uống.
Không tiện từ chối, mà Nghiêm Ngân Khoan và Vương Tư An vốn cũng mê rượu, nhìn thấy Trần Khoa Hi và Trương Lực Hằng đang thi uống sôi nổi thì cũng ngứa ngáy, còn chưa ngồi xuống đã mở rượu rồi.
“Lần này đúng là ma men gặp ma men!”
Tống Triết bật cười thành tiếng, nhìn bốn người mỗi người một chai, còn ngồi khoe khoang về tửu lượng của mình.
Cố Yến Thâm ngửa đầu uống một ngụm rượu, ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt Tống Triết, sáng tối đan xen, hàng mi dài nhẹ nhàng lay động, tựa như ánh sáng mờ nhạt lúc nửa đêm.
Cố Yến Thâm mỉm cười, cầm khăn giấy giúp Tống Triết lau vệt dầu bên khóe miệng:
“Bọn họ á, toàn thích nói khoác.”
Tống Triết vô thức nhận lấy khăn, cũng cười theo. Có lẽ giữa học sinh với nhau, chính là như vậy – ồn ào mà vui vẻ.
Đến cuối cùng, bốn con m men đều say mèm, bốn người còn lại phải đóng vai lao công, khiêng họ về ký túc.
Tống Triết rửa mặt xong, nằm dài trên giường nhìn trần nhà. Ngày đầu tiên xuyên đến đây… hình như cũng không tệ lắm. Cậu nhắm mắt lại, khóe môi vương nụ cười nhẹ, chầm chậm chìm vào giấc mộng đẹp.