Bạo Thể Đan là thứ cực kỳ quý giá. Bên ngoài có màu xanh lục phát sáng, mùi hương lại thơm ngát mê người. Chỉ một viên nuốt vào, người dưới cảnh giới Nguyên Thần có thể lập tức bạo thể mà chết.

Đáng tiếc thay, Diệp Trường Thanh lúc này chỉ là một gốc cỏ. Viên Bạo Thể Đan này, hắn chỉ có thể chờ đến khi hóa hình mới dám dùng tới.

Lại còn có "Thẻ gia hạn một giờ", có thể kéo dài hiệu lực của bất kỳ kỹ năng hay vật phẩm nào thêm một giờ.

Còn cái bình “Bách Thảo Khô” kia... chỉ cần là linh thực dưới ngũ giai đụng vào thì... chắc chắn chết khô!

“Thật là đồ tốt mà...” – Diệp Trường Thanh xúc động thở dài, trong lòng âm thầm quyết định: một thời gian dài sắp tới, hắn tuyệt đối sẽ không mở hộp mù nữa!

Nhờ có hệ thống, hắn cũng hiểu được đại khái thế giới tu luyện nơi đây gồm các cảnh giới: Dẫn Khí, Trúc Cơ, Thần Tàng, Tử Phủ, Nguyên Thần, Động Hư, Độ Kiếp, Trảm Đạo, Thánh Nhân, Chí Tôn, Tiên!

---

Mùa xuân đến, vạn vật đâm chồi nảy lộc.

Cũng là mùa động vật bước vào kỳ giao phối.

Sáng sớm, Diệp Trường Thanh tắm mình trong nắng mai dịu dàng, từ tốn tỉnh lại.

“Đi ra đi, đây không phải giường của mấy người đâu!”

Hắn lay động mấy cọng lá non, xua đi hai con châu chấu xanh đang ôm nhau ngủ trên người mình.

Mấy giọt sương sớm cũng theo động tác ấy rơi xuống đất.

Hai con châu chấu không vui, vừa ríu rít vừa dậm chân như đang định nhảy lại.

Nhưng đúng lúc đó, một bàn chân nhỏ phủ lông trắng muốt liền giẫm lên người bọn chúng.

Sau một cú đá mạnh, cả hai con châu chấu bị hất văng đi xa tít.

Là Bạch Hồ! Nó lại quay về!

Nhìn thấy Diệp Trường Thanh – cái gốc cỏ mà trước đó nó từng ăn mất một nửa – đã mọc lại nguyên vẹn, vẻ mặt nó lộ rõ vẻ phấn khích.

Diệp Trường Thanh cảm thấy có điềm không lành… Quả nhiên, vừa mới nhú ra lá non liền bị nó ăn mất!

“Thôi được rồi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục chứ…”

Trong lúc hắn đang chờ một màn "tưới hạnh" (tiểu tiện ban phước), thì con hồ ly kia lại... lắc lư cái đuôi trắng to đùng rồi quay đầu bỏ đi!

“Khoan đã, Hồ đại gia! Hồ đại tỷ! Tè lại đi chớ!”

Diệp Trường Thanh lắc lư cả người như thể nhảy vũ điệu rong biển, cố gắng giữ lại chút “ân huệ”.

Tiếc thay, bạch hồ chạy nhanh vô cùng, nhảy trái né phải, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

“Không biết là gốc cỏ nào quyến rũ được nó rồi…"

Mặt trời dần lên cao, Diệp Trường Thanh cứ tưởng hôm nay thế là hết chuyện.

Không ngờ, đến hoàng hôn, bạch hồ lại trở về!

Nhìn thấy hắn đã mọc lại thân thể hoàn chỉnh, ánh mắt nó lộ ra nét hiếu kỳ.

“Có lẽ, đây là số phận của ta rồi.”

Diệp Trường Thanh thẳng lưng, khẽ khom người, chủ động đưa lá non đến trước miệng bạch hồ.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là: bạch hồ lại không ăn hắn!

Hắn hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng nhận ra — trong miệng bạch hồ dường như đang ngậm thứ gì.

Đó là một viên đá phát ra ánh sáng xanh thẫm, thoạt nhìn đã biết không tầm thường.

Bạch hồ cúi đầu, nhẹ nhàng dùng mũi sắp xếp lại hình dáng cong queo của hắn.

Sau đó, nó đặt viên đá màu xanh ấy ngay dưới chân hắn.

“Ô ô oa oa…”

Bạch hồ vừa dùng đầu, vừa dùng chân ra hiệu, như đang cố gắng biểu đạt điều gì.

Âm thanh nó phát ra giống như tiếng trẻ con khóc, nhưng lại không chói tai mà rất dịu nhẹ, nghe vào rất dễ chịu.

“Lẽ nào... nó đang cảm ơn ta? Viên đá này là tặng cho ta?”

Diệp Trường Thanh nhìn mãi mới hiểu ra ý.

Con hồ ly kia đang cảm ơn hắn. Nghĩ vậy, hắn bỗng lặng người.

Hắn – một cây cỏ nhỏ bé – vậy mà cũng có thể nhận được sự báo đáp như thế.

“Đúng là một con hồ ly tốt!”

Diệp Trường Thanh muốn vươn tay xoa đầu nó một cái, đáng tiếc cánh tay quá ngắn, không với tới.

“Chỉ là... viên đá này rốt cuộc là gì? Mà ta cũng không dùng được nha...”

Hắn cũng bắt chước dùng ngôn ngữ cơ thể để hỏi lại.

Tiếc thay, bạch hồ... không hiểu được.

Diệp Trường Thanh phát bệnh, nổi giận. Bạch hồ vội vàng đưa cái mũi lại gần, khẽ cọ lên hai lá non của hắn, tỏ ý trấn an.

Sau đó, nó xoay người một cách tiêu sái, cái đuôi to đong đưa qua lại, rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.

Hiển nhiên, con bạch hồ này có trí khôn — nhưng không nhiều.

Diệp Trường Thanh nhìn về phía Tiểu Lam thạch cách hắn mấy thân cây, yên lặng buông rũ lá non xuống.

Xem ra... tảng đá này sau này chỉ có thể làm vật trang trí.

Mặt trời lặn, còn mặt trăng... thì lại mọc lên.

Diệp Trường Thanh duỗi lưng một cái, chuẩn bị nghênh đón vệt ánh trăng đầu tiên của hôm nay.

Nhưng ngay lúc đó, hắn phát hiện có điều gì đó không đúng ở cạnh tảng đá kia.

Tảng đá ấy... hình như đang tỏa ra ánh lam quang!

Cùng lúc đó, giao diện hệ thống của hắn xuất hiện thêm một buff mới:

【Chúc mừng bạn nhận hiệu quả đặc biệt —— Nguyệt Lượng Thạch Chi Quang!】

Nguyệt Lượng Thạch Chi Quang: Mỗi khi ánh trăng chiếu rọi lên Nguyệt Lượng thạch, nó sẽ khúc xạ thành ánh trăng tinh thuần. Ngươi sẽ có xác suất cực thấp để ngộ ra kỹ năng tương quan. Ngoài ra, mỗi giờ gia tăng 5 điểm tiến hóa.

“Ta cái đậu phộng!”

Diệp Trường Thanh tưởng tảng đá này là đồ bỏ đi, không ngờ lại là bảo vật!

“Xác xuất cực thập? Thế khác nào không có?!”

Từ nhỏ hắn đã là “Phi Tù” (người không có khí vận), chưa bao giờ gặp may:

Chăm chỉ làm bài tập thì thầy cô không thu.

Hôm nào lười biếng không làm thì y như rằng bị kiểm tra.

Phòng ký túc xá, lớp học hắn ở luôn là nhóm tệ nhất.

Tốt nghiệp xong là đóng cửa sửa chữa liền.

Chơi game vừa lên rank là thua tơi tả, chưa từng gặp được đồng đội ra hồn…

Đến giờ vẫn sống sót, có lẽ chính là may mắn lớn nhất đời hắn rồi.

Vì vậy, Diệp Trường Thanh trực tiếp bỏ qua phần "ngộ kỹ năng", tập trung vào 5 điểm tiến hóa mỗi giờ.

Bây giờ, hắn mỗi giờ có thể nhận được:

1 (cơ bản) + 3 (hồ nước) + 3 (cây cối sinh khí) + 5 (Nguyệt Lượng Thạch) = 12 điểm tiến hóa/giờ!

【Điểm tiến hóa: 185】

Gió đêm hơi lạnh, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy.

Hắn đung đưa theo gió, như đang ngồi trong chiếc nôi, thỏa mãn, ấm áp.

Một đêm yên bình trôi qua, lá cây buông xuống, hắn thiếp đi trong giấc ngủ.

---

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Trường Thanh bị... sờ tỉnh.

Vừa mở mắt, hắn thấy ngay khuôn mặt quen thuộc và tuyệt mỹ kia.

Nàng xuất hiện!

Vẫn là nàng — nữ tử mặc váy sa đỏ thắm, khuynh quốc khuynh thành.

“Không giống với mấy hôm trước... hình như có thể luyện chế thành chữa thương đan?”

Nàng vừa vuốt lá cỏ, vừa lẩm bẩm.

Nghe thấy lời ấy, Diệp Trường Thanh bỗng rùng mình. Cảm giác còn chưa tỉnh ngủ đã bay biến.

“Đừng mà! Đừng luyện ta thành đan!”

Hắn lập tức hóa thân thành cây liếm chó, hai lá non quấn lấy ngón tay ngọc ngà của nàng, mềm mại, mát dịu.

Nữ tử mỉm cười.

Nụ cười đó... quá ngầu!

Diệp Trường Thanh nhất thời ngơ ngẩn, trong đầu trống rỗng, không nghĩ nổi một câu tán thưởng nào ra hồn.

Nữ tử thu tay lại, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Trường Thanh còn chưa hoàn hồn, thì trước mắt bỗng tối sầm lại. Một lớp sa mỏng đỏ rực bao trùm lên hắn, mang theo hương thơm ngát cùng hơi ấm.

“Bịch” một tiếng.

Một bộ đồ tắm nữ tử rơi ngay trước mặt hắn.

Giữa ban ngày ban mặt... nàng lại tắm?

Diệp Trường Thanh nhìn xung quanh, thở dài:

“Chắc chỉ có mình ta ở đây, thôi thì... ta đành thay nàng canh chừng vậy.”

“Oa~”

Hai tay hắn nâng lớp váy sa mỏng, lặng lẽ nhìn xuyên qua, lòng bỗng có một loại cảm giác kỳ diệu…

Nước ao vang lên róc rách.

Nữ tử vẫn ngâm mình tại chỗ, không tránh né.

Diệp Trường Thanh không chớp mắt, nghiêm túc làm tròn nhiệm vụ canh gác.

Hắn rất thuần khiết.

Dù sao... là một cây cỏ, có thể có ý đồ gì xấu được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play