Bên hồ Linh Trì, hoa cỏ rậm rạp, xuân sắc phơi phới, sương mù mờ ảo bao phủ, khung cảnh như trong mộng.

Sau một giấc ngủ dài, Diệp Trường Thanh lười biếng vươn vai:

“Ưm~ Ngủ một giấc thật sảng khoái!”

Nhưng chỉ mới vặn người, hắn lập tức giật mình — cảm giác có gì đó… sai sai!

Hắn vội đảo mắt quan sát bốn phía, rồi... hóa đá tại chỗ.

“Đậu xanh, ai chôn ta dưới đất thế này? Sao tầm nhìn thấp lè tè vậy?!”

“Hắn vô thức đưa tay chống lên... rồi một luồng cảm giác kỳ quái lập tức dội thẳng vào não"

Hai “tay” kia... không phải là tay!

Một đôi mầm non màu xanh nhạt run rẩy trước mắt, lắc lư theo gió, không thể nào nhầm được!

“Không đùa chứ?!”

“Ta… biến thành cỏ rồi?!”

Diệp Trường Thanh há hốc mồm: Có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh hẳn? Hay là do mấy hôm nay suy nghĩ nhiều quá, nên mơ ra tình huống cẩu huyết thế này

Hắn nhớ lại: Có lần hắn từng ảo tưởng làm cỏ, ngày ngày quang hợp, sống an yên, đợi chết già. Ai ngờ, mơ mà linh vậy?

Diệp Trường Thanh muốn đưa tay xoa đùi an ủi bản thân, nhưng nhớ ra giờ làm gì còn đùi nữa?!

“Ê! Anh em cỏ, có ai nghe thấy không?”

Hắn cố gắng giao tiếp với đám cỏ xung quanh.

“Nghe thấy tao không? Cho tao hỏi cái nơi này là ở đâu, với ai đã trồng tao ở đây?”

Đáp lại chỉ là tiếng gió xào xạc, chẳng có cái lá nào phản ứng.

“Ừm, hiểu rồi… Đám này toàn cỏ dại vô tri.”

Đúng lúc chuẩn bị nằm phè ra mặc đời, một tiếng “bịch” vang lên từ phía hồ.

Hắn vô thức nhìn sang…

Giữa làn sóng gợn, một nữ tử trần như nhộng chậm rãi bước vào làn nước!

Mỹ nhân ấy khuôn mặt tuyệt sắc, dáng người yểu điệu, da trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong nước đẹp như tiên giáng trần.

Nàng cúi người, hai tay nâng một vốc nước mát, từ tốn tưới lên vai. Dòng nước trượt qua bờ vai nõn nà, lướt nhẹ qua xương quai xanh tinh tế rồi rơi xuống làn nước.

Tóc dài xõa ra, vài sợi dính lên má, càng khiến dung nhan thêm phần mê hoặc.

Ngọc thể ẩn hiện trong làn nước, dập dềnh mờ mịt khiến tim người ta đập loạn.

Diệp Trường Thanh: “...”

Hắn hoàn toàn đơ máy.

٩(﹃٩)~

“Đây... đây có phải là phúc lợi của người xuyên không không?!”

Một thanh niên độc thân suốt hai mươi năm như hắn, ai có thể chống lại được loại cảnh tượng “nóng bỏng” này chứ?

Mà… khoan đã, hắn là cỏ mà! Không có mũi, không có mắt, cũng chẳng có cả máu mũi để chảy… thế nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, nghe thấy mồn một?

Quá phi logic!

Thân làm một cọng cỏ, hắn chỉ biết nằm im ngắm nhìn, lại bị một cái lá cỏ to tướng trước mặt che đúng tầm nhìn.

Ngay lúc then chốt thế này!

Hắn lập tức giận dữ:

“Tránh ra coi! Cho ta hóng chút cũng không được hả!”

Hắn gắng giang hai mảnh chồi non muốn đẩy cái lá to sang một bên, nhưng chồi quá ngắn lại mềm nhũn, chẳng xê dịch được chút nào.

Hắn cố xoay người cũng vô ích. Cỏ vẫn là cỏ, cao mấy centimet thì nhìn được gì?

Thế là Diệp Trường Thanh chỉ có thể bất lực mà nằm ngửa, ngửa mặt nhìn trời, lòng cay như ăn ớt.

Tình cảnh này... thực sự khóc không ra nước mắt…

Diệp Trường Thanh sắp sụp đổ đến nơi, thân cỏ lắc lư tả hữu, gấp đến độ nhảy vũ điệu rong biển cho bớt căng thẳng.

“Ai?!”

Có lẽ là hắn động tĩnh quá lớn, quả thật làm kinh động đến nữ tử kia.

Thanh âm nàng vang lên, trong trẻo, mềm mại mà lại có chút cao ngạo, mang theo cảm giác linh động kỳ ảo, tựa như tiếng chuông ngân giữa rừng sâu.

“Không thấy ta, không thấy ta...”

Diệp Trường Thanh lập tức cảm nhận một luồng uy áp vô hình đánh thẳng tới, khiến hắn không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng im.

Gió nhẹ lướt qua, kéo theo thân cỏ chập chờn. Diệp Trường Thanh lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần.

“Không đúng, ta chỉ là một cọng cỏ mà thôi, danh chính ngôn thuận phơi mình giữa trời đất, có gì mà phải sợ?”

Nghĩ vậy, hắn dần buông lỏng chồi non đang căng cứng.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng “soạt” vang lên, Diệp Trường Thanh lần nữa được diện kiến dung nhan nữ tử tuyệt mỹ ấy.

Có vẻ nàng đã tắm xong.

Thân ảnh nữ tử lơ lửng giữa không trung, váy sa đỏ thẫm phủ lên làn da trắng nõn, chỉ để lộ đôi chân ngọc dài miên man.

“Quân tử, thực sắc tính dã!”

Diệp Trường Thanh khe khẽ thở dài, “con mắt” dán chặt, chớp cũng không dám chớp.

Nữ tử sau khi mặc y phục lại mang theo vài phần phong tình khác biệt, xinh đẹp đến nao lòng.

“Ai da! Nàng... nàng đang... đi về phía ta?”

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống bờ, rồi — Diệp Trường Thanh cảm nhận một cảm giác mềm mại nhưng lại lạnh lạnh từ trên truyền xuống…

Chính là cái chân ngọc ấy, không nghiêng không lệch, hạ xuống đúng ngay người hắn!

“Uầy... ta bị giẫm rồi... chồi non của ta...”

Toàn bộ thân thể cỏ bị đè bẹp lép, lá nhỏ xoắn vặn lại như muốn kêu cứu. Một cảm giác khó tả giữa đau nhức, ê ẩm, ngứa ngáy và kỳ diệu lan khắp từng sợi tế bào.

Hắn theo bản năng vô thức giãy giụa, muốn lắc mình thoát khỏi áp lực kỳ dị này.

Một lúc sau... hắn từ bỏ.

Phản kháng vô ích, chỉ có thể... yên lặng chịu đựng. À không, “hưởng thụ”.

Thôi, đành chịu, coi như được tiên tử giẫm lên vậy

Nhưng ngay khi hắn ngừng vặn vẹo, nữ tử như cảm giác được điều gì đó khác thường dưới chân.

Nàng khẽ nhấc chân, đặt lên một chiếc lá to gần đó, vừa vặn chắn tầm nhìn của Diệp Trường Thanh.

“Hửm... Thú vị đấy. Một gốc cỏ non mà lại sinh ra linh trí sao?”

Nữ tử nheo mắt, cúi người sát lại gần Diệp Trường Thanh.

Khuôn mặt nàng phóng to trong “ánh mắt” hắn, hơi thở thơm ngát dịu dàng phả qua lớp lá nhỏ, khiến hắn suýt nữa hồn vía bay đi.

“Thôi được, có linh trí tức là có sinh mệnh. Là ta vô ý làm tổn thương ngươi trước, xem như bồi thường cho ngươi một chút.”

Nói rồi, nàng giơ tay ngọc mảnh khảnh lên, một giọt chất lỏng ánh sáng bảy màu từ ngón tay nàng lăn xuống, rơi đúng vào thân cỏ xanh nhạt của hắn.

“Khoan đã... thế giới này cũng biết nói tiếng Hán á?”

Diệp Trường Thanh còn chưa kịp suy nghĩ hết, thì toàn thân như được vô số bàn tay nhỏ xoa bóp dịu dàng. Cành lá vốn bị giẫm bẹp lập tức phục hồi sinh khí, thậm chí còn có dấu hiệu... lớn lên thêm?

“Trời ơi, quá thần kỳ luôn!”

Diệp Trường Thanh thầm cảm thán trong lòng, đáng tiếc không thể há miệng, chỉ có thể lắc lư thân thể để biểu đạt sự kinh ngạc.

Ngay lúc ấy, hắn thấy hoa mắt.

Từng hàng chữ nhỏ màu vàng hiện ra trước mắt:

【Chủng tộc: Trường Thanh Thảo】

(không thể sửa đổi)

【Cấp bậc: Nhất giai nhất trọng (0/100)】

【Kỹ năng: Quang hợp】

【Hiệu quả: Dục Trì Linh Vụ, Tinh Hoa Linh Dịch】

【Điểm tiến hóa: 0】

【Hộp mù: Hộp vàng (×1)】

【Trữ vật: Không có】

---

“Đậu phộng... Hệ thống!”

Diệp Trường Thanh kích động lắc điên cuồng.

Nữ tử thấy cỏ non khôi phục thì không lưu lại nữa, như cơn gió lặng lẽ biến mất.

Chưa kịp tiếc nuối đôi chân ngọc kia rời đi, toàn bộ tâm trí Diệp Trường Thanh đã bị hệ thống chiếm lĩnh.

---

Trường Thanh Thảo: Thọ nguyên vô tận, vĩnh viễn không khô héo.

Quang hợp: Dưới ánh nắng hoặc ánh trăng, mỗi giờ tăng 1 điểm tiến hóa.

Dục Trì Linh Vụ: Mỗi giờ tăng 3 điểm tiến hóa.

Tinh Hoa Linh Dịch: Khả năng hồi phục tăng gấp mười. Mỗi phút tăng 1 điểm tiến hóa. (Còn lại: 10 giờ)

Hộp mù: Có thể mở ra bất kỳ vật phẩm gì.

Trữ vật: Không gian cực lớn.

---

Hệ thống tu luyện:

Dẫn Khí → Trúc Cơ → Thần Tàng → Tử Phủ → Nguyên Thần → Động Hư → Độ Kiếp → Trảm Đạo → Thánh Nhân → Chí Tôn → Tiên.

Pháp khí hệ thống:

Nhất giai → Thất giai → Thần binh → Thánh binh → Cực Đạo Đế Binh → Tiên khí. (Kèm theo đan dược, phù lục các loại)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play