Thầy Quách nguyện ý hỗ trợ, điểm ấy hoàn toàn ngoài dự kiến của Diệp Tuệ, cô đương nhiên là cảm kích cùng vui sướng. Nhưng mà vui sướng qua đi, sầu lo lại xông vào lòng: Đưa Doãn Văn đến Bắc Kinh đi học, quyết định này tốt sao?
Doãn Văn đến Bắc Kinh đi học, cái này ý nghĩa cho Doãn Văn không ở trong phạm vi mình thấy được nữa, tất cả động thái của thằng bé cô đều hoàn toàn chẳng biết gì cả, không cách nào đưa ra chỉ điểm cùng dẫn đường chính xác, con đường kế tiếp, liền đều phải do Doãn Văn tự mình đi, thằng bé sẽ trở nên tốt hơn hay là đồi bại, Diệp Tuệ cũng không biết. Bắc Kinh thì bầu không khí nghệ thuật tốt, cái này đối với sự nghiệp của thằng bé mà nói là chuyện tốt, nhưng mà dụ hoặc ở Bắc Kinh lại lớn hơn nữa, cái này là một loại lịch lãm cùng khảo nghiệm đối với sự trưởng thành của thằng bé.
Diệp Tuệ có một loại cảm giác sản phẩm mình bồi dưỡng phải đưa đi kiểm tra chất lượng, có thể đủ tư cách hay không, còn phải để cái lò luyện xã hội này đây kiểm nghiệm mới được. Bắc Kinh là dưới chân thiên tử, tài nguyên của thiên hạ đều hội tụ ở trong này, ở trong này, người ta có thể bất thình lình trở nên tốt, cũng có khả năng xấu đến mi không tưởng tượng ra được, bởi vì đủ loại dụ hoặc thật sự là quá lớn, hơi phóng túng chút thôi, có thể chính là vực sâu vạn trượng. Doãn Văn có thể thích ứng cuộc sống ở Bắc Kinh chứ? Hơn nữa làm học sinh ngoại lai xếp lớp vào, những vấn đề mà thằng bé phải đối mặt nhiều lắm, thằng bé sẽ bị bạn học bài xích chứ? Thằng bé có thể thuận lợi sinh tồn trong hoàn cảnh lạ lẫm sao?
Nhưng mà vào lúc Tiểu Tuyết biết được tin tức này thì đặc biệt cao hứng, cô bé hi vọng anh hai có thể đến Bắc Kinh học, như vậy thì cô bé liền có bạn nè. Diệp Tuệ lý giải hưng phấn của Tiểu Tuyết, tuy dù cho không thể thường gặp mặt, nhưng mà nghĩ đến anh trai ở ngay bản địa, cô bé sẽ liền không cảm thấy cô độc, không có chỗ dựa như vậy.
Ngụy Nam nghe Diệp Tuệ nói tới nỗi lo khi Doãn Văn muốn đến Bắc Kinh học, liền chủ động gánh vác lấy trách nhiệm giám sát Doãn Văn: “Anh sẽ dạy thằng bé phân rõ thị phi cùng nguy hiểm.”
Diệp Tuệ biết Ngụy Nam càng rõ ràng các loại thủ đoạn tội ác cùng cạm bẫy nguy hiểm hơn cô, nói: “Anh nhất định phải nói rõ nặng nhẹ của mấy thứ nguy hại kia với nó, để nó biết bảo vệ chính mình. Chủ yếu là giới nghệ thuật mà nó lăn lộn ấy các loại kỳ ba đều có, em sợ nó lây dính phải cái tật bất lương, càng sợ nó nhiễm thuốc phiện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT