*: Ý bảo kiềm chế bạo lực.
Ba người khác cũng vỗ tay, Tiểu Tuyết dựng thẳng 2 ngón cái lên: “Anh Doãn Văn, anh giỏi quá!”
Tiểu Vũ cũng gật đầu mỉm cười nói: “Hay!”
Doãn Võ lặng lẽ lau nước mắt đi, đứng dậy ôm Doãn Văn một chút: “Đều có thể tự mình viết ca khúc, rất lợi hại! Cả đám mấy anh đều lợi hại như vậy, em cũng phải cố lên, bằng không thì bị mấy anh bỏ quá xa.”
“Mọi người đều rất lợi hại, chị cảm thấy kiêu ngạo vì các em, tiếp tục cố lên!” Diệp Tuệ phát hiện hoàn cảnh thật sự là phi thường trọng yếu, lực lượng của tấm gương là vô cùng, trong một cái hoàn cảnh mà mọi người đều rất tiến tới, những người vốn dĩ tản mạn kia cũng sẽ không tự chủ được mà bị cảm nhiễm hun đúc, từ từ rồi cũng nỗ lực tiến tới lên theo.
Tới khi Diệp Tuệ nhìn thấy thành tích thi giữa kỳ của Doãn Văn ấy, liền càng tin tưởng tầm quan trọng của hoàn cảnh hơn. Tứ Trung không phải trung học trọng điểm, Doãn Văn lại là lớp nghệ thuật, đối với chính mấy đứa nó mà nói, không lấy thành tích luận anh hùng, cho nên mọi người phổ biến là thành tích văn hóa đều kém. Diệp Tuệ nhìn phiếu điểm đỏ phấp phới hết tuyến, nói với Doãn Văn: “Em cũng học cho tốt chút nha, tương lai không tính thi lên Học Viện Âm Nhạc?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play