Vương Thải Nga trông thấy sạp hàng nhà Diệp Tuệ thì có vẻ mười phần kinh ngạc, đồ mà bọn họ bán thật nhiều, rực rỡ muôn màu, hơn nữa đều rất mới lạ, là cái mà trên sạp hàng nhà người khác không có, em trai cô còn có thể gảy ghi-ta, cho nên việc làm ăn trên sạp hàng còn tốt hơn nhà người khác.
Diệp Tuệ giới thiệu anh em của mình cho Vương Thải Nga, sau đó hỏi rõ số giày của chị, lấy một đôi giày xăng đan cho chị: “Chị ơi, đôi giày này tặng chị nhé, chị còn đi chân trần này.”
Vương Thải Nga nào không biết xấu hổ mà nhận chứ, vừa nãy Diệp Tuệ đã mời chị ăn không ít thứ, đã ăn còn lấy về thì hơi quá đáng: “Không cần, em gái, chị có giày, không có đi ra thôi.”
“Buổi tối chị không thể cứ chân trần như vầy mà về đi, đeo vào đi, chị.” Diệp Tuệ cứng rắn nhét giày vào trong tay chị ấy, “Nếu chị cảm thấy ngượng ngùng, vậy thì đêm nay bán hàng giúp bọn em một chút đi, để lấy làm tiền giày.”
Diệp Chí Phi với đám em út đều không biết chị này là ai, cũng không rõ vì sao Diệp Tuệ lại cứng rắn đưa giày cho chị ấy đeo, đều sững sờ mà nhìn các cô. Diệp Tuệ nói với Diệp Chí Phi: “Anh, chút nữa em còn phải đi chỗ Ngụy Nam một chuyến, em quên đi nấu cơm chiều cho anh ấy, nói không chừng bây giờ ảnh còn bị đói. Để chị Vương này bán giày thay em một chút đi, mấy anh nói giá giày cho chị ấy nhé.”
Diệp Chí Phi tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng trên mặt vẫn là tỏ vẻ không hiểu, Diệp Tuệ kéo anh ấy sang một bên, lặng lẽ nói chuyện của Vương Thải Nga một chút, nói là gặp được ở bờ sông, bị trong nhà làm cho chả có cách nào, muốn nhảy sông, chính cô khuyên nhủ được chị ấy, muốn giúp chị một phen. Diệp Chí Phi cũng là người thiện lương, vừa nghe đối phương gặp phải khó xử lớn như vậy, liền gật đầu đáp ứng: “Rồi, đêm nay trước hết để chị ấy giúp chúng ta bán đồ đi.”
Diệp Tuệ lại bàn giao với Vương Thải Nga, nói mình phải rời đi một lát, chỉ chốc nữa là về, nhờ chị ấy chiếu cố giúp mình một chút, chờ mình trở về rồi lại đi. Vương Thải Nga thêm nhiều phiền toái cho Diệp Tuệ như vậy, thấy bảo chính mình đi hỗ trợ, thì đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Diệp Tuệ lại bàn giao Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết, để các cô bé dạy chị Vương, chính mình thì nhanh chóng đi chỗ Ngụy Nam, cô nói tối sẽ đi nấu cơm cho anh, kết quả vội vàng xử lý chuyện của Vương Thải Nga, quên mất, không biết anh ấy có ăn cơm chưa nữa, lúc này liệu có phải đang đói bụng không đây. Mình chăm sóc bệnh nhân rất không xứng chức, có điều nghĩ tới nếu xử lý tốt chuyện của Vương Thải Nga, thì Ngụy Nam liền triệt để an toàn, trong lòng cô lại cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play