Nếu chính người ta đã nói như vậy, Diệp Tuệ cảm thấy mình cũng không cần thiết phải có gánh nặng tâm lý, tùy anh ta đi thôi. Vì thế, Du Thiên Hành viết ra một bài lại một bài thơ, Diệp Tuệ có đôi khi nhìn rồi còn muốn bình luận vài câu, thuần túy xem làm luận bàn văn nghệ. Này đây cũng chính là Diệp Tuệ đó, nếu mà đổi thành cô gái khác, không bị mấy bài thơ tình nhiệt tình dào dạt này đả động mới là lạ, đầu năm nay có mấy cô gái có thể ngăn cản được mị lực của thi nhân, Diệp Tuệ vốn dĩ không phải người bình thường.
Hai người họ dần dần quen thuộc lên, Du Thiên Hành là một người vô cùng có ý tứ, mạch não của anh ấy không quá giống với người bình thường, đặc biệt rộng rãi lạc quan. Ví dụ như anh ấy vốn là báo đại học Cáp Nhĩ Tân nổi tiếng, nhưng mà thiếu một điểm không vào được, nên bị điều phối đến Học viện Công nghiệp Nam Tinh, anh ấy cũng không tính học lại, trực tiếp tới luôn. Ấn theo lời anh ấy nói là, hơi chệch chút so với lộ tuyến nhân sinh trong kế hoạch vốn dĩ của anh, nhưng cũng chả sao, anh kiểu gì vẫn là phải đi lên con đường kia, chệch khỏi lộ tuyến cũng có phong cảnh bất đồng.
“Phong cảnh trên con đường này thật rất không tệ.” Du Thiên Hành nhìn Diệp Tuệ cười.
Diệp Tuệ nhủ thầm, anh ta hẳn sẽ không đem cô thành phong cảnh đó chứ, có điều là xem như thôi, dù sao cũng chỉ có thể nhìn. Cô rất bội phục loại người có quy hoạch cùng mục tiêu rõ ràng đối với cuộc đời của mình như này, đây đại khái chính là cái khác nhau giữa nhân sĩ thành công với người thường đi.
Những năm 80, quốc gia thực hành chế độ nghỉ đơn, chủ nhật là ngày nghỉ ngơi duy nhất, cuối tuần là Diệp Tuệ xác định chắc chắn phải về rồi đó. Nhưng mà cái cuối tuần đầu tiên vừa đến, Diệp Tuệ bị thầy Phương gọi lại: “Diệp Tuệ, trong lớp không hề thiếu các bạn ở nơi khác, bọn họ muốn làm quen thành phố Nam Tinh một chút, em là người địa phương, ngày mai em phụ trách dẫn bọn họ đi tìm hiểu chút đi.”
Diệp Tuệ nhủ thầm, cái này còn cần dẫn à, cũng không khác người trưởng thành là mấy rồi, ra cửa xem biển báo, không hiểu liền há miệng hỏi đường, hoặc là tự mình tìm bạn học quen thuộc dẫn đường là xong, vì sao còn cần cô dẫn đường chứ? “Thầy Phương, em không quá tiện, ngày mai trong nhà em còn có việc. Thật ra em cảm thấy các bạn đều vô cùng lợi hại, Nam Tinh cũng không lớn, hẳn là có thể tự mình tìm được đường.”
“Nhưng mà rất nhiều bạn học lớp chúng ta đều đưa ra hi vọng là em có thể dẫn các em ấy đi làm quen hoàn cảnh một chút, em là lớp trưởng, xem như là phục vụ vì các bạn học một chút đi.” Thầy Phương cười hề hề nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT