Ngụy Nam quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tuệ đỏ bừng: “Có phải rất nóng hay không? Có quạt hẳn sẽ phải tốt hơn chút chứ.”
Diệp Tuệ nhanh chóng lắc đầu: “Không nóng, rất mát.” Mặt không khỏi càng nóng, có một loại cảm giác quẫn bách khi làm chuyện xấu bị tóm tại trận.
Ngụy Nam nâng tay nhìn thời gian một chút, nói: “Anh mang em đi ăn cơm nhé, nhận đường căn tin một chút. Căn tin bọn anh vào giữa trưa từ 11 giờ đến 12 giờ rưỡi có cơm, em tận lực đi sớm chút nhé, chậm thì đồ ngon liền không còn. Buổi tối em ăn ở căn tin hay là về nhà ăn?”
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút: “Buổi tối em vẫn là về nhà ăn đi.” Cô biết cơm ở căn tin này không cần tiền, cũng không cần phiếu, nhưng mà bữa bữa đều ăn không cần trả tiền ở đây, nhất định sẽ chọc người ta chê cười Ngụy Nam, tuy chỉ ăn một chút cũng sẽ chê cười.
“Cũng được, tối về nhà ăn ngon đi. Học tập vất vả, phải bồi bổ nhiều chút. Trong nhà vào tối hẳn phải đình công không ầm ĩ, tối em liền ở nhà học tập đi, sáng lại qua, anh lấy cái chìa khóa cho em.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ cúi đầu nói: “Thật ra thì ban ngày anh cũng có thể ở trong này nghỉ ngơi, anh ngủ của anh, em học của em, em yên tĩnh lắm, sẽ không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi đâu.” Phòng ở của nhà Ngụy Nam chật chội như vậy, về đó chắc chắn bất tiện.
Ngụy Nam mỉm cười nhìn cô, trong mắt sáng như sao trời: “Nhưng anh sợ ảnh hưởng em học tập.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play