Trên đường trở về, đoạn đường bị sụp vỡ còn chưa có sửa xong, cũng may là có thể miễn cưỡng thông xe, không cần lòng vòng chạy hơn nửa ngày. Ban đêm, lúc nghỉ ngơi, bọn họ bị đám tặc trộm dầu theo dõi, may mắn Diệp Tuệ tỉnh ngủ, phát hiện có động tĩnh liền đánh thức ba, đuổi người đi, không thì trên đường đi ngay cả chỗ thêm dầu cũng chả có, không biết phải khi nào mới có thể trở về.
Nửa đêm về sau hai cha con hai người đều chẳng thể chợp mắt, trời mới sáng liền cố chạy về, Diệp Tuệ buồn ngủ chết được, nhưng vẫn là cố chống không dám ngủ, kéo đông kéo tây bồi ba cô tám chuyện, bởi vì ba cô cũng đang buồn ngủ, vạn nhất ngủ gật lái lọt vào mương liền xong đời. Cuối cùng hữu kinh vô hiểm về tới nhà, bọn họ về nhà dỡ hàng của chính mình trước rồi Diệp Thụy Niên mới đi giao hàng.
Đám hàng xóm thấy bọn họ dỡ nhiều đồ xuống như thế, biết đều là thứ tốt mang về từ Quảng Châu thì vô cùng tò mò, đám hàng xóm nhờ Diệp Tuệ mang quần áo về lại càng là trực tiếp mà chạy tới muốn lấy quần áo. Diệp Tuệ buồn ngủ chết được, nói với bọn họ: “Tối hôm qua gặp phải trộm dầu tặc, con không ngủ được cả đêm, thật sự là quá mệt, ngủ trước chút đã, buổi tối lại lấy đồ cho mọi người, thật sự thật xin lỗi.”
Mọi người thấy Diệp Tuệ một thân gió bụi mỏi mệt, mặt mũi tiều tụy, nhìn rất đáng thương, đều thông cảm đi về trước. Diệp Tuệ tắm rửa, cơm cũng chẳng ăn, trực tiếp ngả đầu ngủ mất, chờ đến lúc tỉnh ngủ thì trời đã tối rồi. Doãn Văn với Doãn Võ ngồi trong phòng khách dưới lầu, nhìn mấy cái bao lớn kia, cũng không dám hủy đi, hai cậu chàng đoán bên trong có thứ tốt gì, nhìn thấy Diệp Tuệ xuống lầu, Doãn Văn nhanh chóng nói: “Chị, chị dậy rồi, có phải muốn ăn cơm hay không? Em đều nấu xong rồi.”
Diệp Tuệ ngáp một cái, làm cho bản thân tinh thần một chút: “Ừ, mấy đứa ăn chưa?”
“Bọn em ăn rồi, ba cũng ăn xong rồi ngủ rồi, ba nói nếu tối nay chị còn chưa tỉnh thì phải gọi chị dậy ăn cơm.” Doãn Võ nói.
Doãn Văn nói: “Vừa nãy mẹ của Trịnh Phong tới đây muốn lấy quần áo, em nói chị chưa tỉnh lại, chờ chị tỉnh em lại đi gọi bác ấy.”
Diệp Tuệ cười giơ ngón cái lên: “Không tệ nhé, biết an bài chuyện rồi. Chị ăn cơm trước, giờ mấy đứa giúp chị đi báo cho người ta đi, ai mua quần áo thì gọi tới lấy, đều biết là ai rồi nhỉ?”
“Biết!” Trong lòng Doãn Văn tràn ngập kiêu ngạo, cảm thấy mình đặc biệt có khả năng, cùng nhau ra ngoài thông báo cho người ta với Doãn Võ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play