Hai ngày sau, đơn xin của Diệp Tuệ được phê, bắt đầu từ ngày 1 tháng 10, cô liền chính thức ngừng lương giữ chức. Sau khi xin ý kiến phúc đáp được rồi, Diệp Tuệ mới nói chuyện này cho Diệp Thụy Niên, sau khi Diệp Thụy Niên nghe xong thì cũng không trách cứ cô xúc động, chỉ là thở dài một tiếng: “Sao con nhà tôi đều không nguyện ý đi làm cho tốt chứ?”
“Bởi vì đi làm không tự do á.” Diệp Tuệ cười hì hì nói.
Điểm ấy thì Diệp Thụy Niên cần phải thừa nhận, bởi vì chính ông đã cảm nhận được, nhưng mà ông lại có chút lo lắng: “Mấy đứa đều đi ra khỏi xưởng, lỡ mà tương lai chính sách phát sinh biến hóa thì sao bây giờ?” Mình dù sao cũng đã về hưu, đến tuổi có thể lấy tiền lương về hưu, ấy là chẳng sao cả, nhưng mà con cái đều còn trẻ, lỡ mà chính sách thay đổi, về sau phải làm sao giờ đây?
Diệp Tuệ cười xua tay: “Không sao cả. Chính sách sẽ chỉ càng ngày càng tốt, về sau người xuống biển làm buôn bán sẽ càng ngày càng nhiều.”
Diệp Thụy Niên biết không thuyết phục con gái được, hơn nữa cái việc kia ông cũng cảm thấy đi làm không có sức lực gì ghê gớm, dứt khoát không nói nữa. Lưu Hiền Anh thì trước giờ chưa từng đi làm, vẫn luôn vô cùng hâm mộ người có công việc cố định, sau này thấy Vương Thải Nga có công việc cố định vẫn cứ không lấy được tiền lương như thường, liền cảm thấy công việc cố định cũng chỉ thế kia, giờ bà ở nhà coi tiệm, cũng không kiếm ít hơn so với bất kỳ tộc đi làm nào, cho nên cảm thấy có đi làm hay không đều chả sao.
Diệp Thụy Niên hỏi: “Con tính đi ra làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT