Lúc này mưa thu vừa tạnh, không trung thoang thoảng hương hoa quế lạnh lẽo. Nàng đi qua gốc cây quế già bên cầu, làm kinh động mấy con quạ đen, chúng bay ra giữa sông, đậu trên lan can của một chiếc thuyền hoa. Ngẩng đầu nhìn lên, mây mỏng như tơ, che phủ một vầng trăng sáng rực rỡ, được ánh đèn nhân gian chiếu rọi, lại càng thêm lạnh lẽo cô quạnh.

 

Giống như…

 Giang Ly không khỏi nhớ tới quả cầu ngà voi nhỏ đeo bên hông người nọ.

 

Chuyện hôm nay như một điềm báo trước đại nạn, đầu tiên là gặp Sở Thanh Nhai, bị hắn tra hỏi, sau đó lại biết được người nhờ nàng thi hộ đã chết.

 

Điền An Quốc chết vào giờ Thân ngày mùng tám, nhà hắn cách trường thi chưa tới nửa canh giờ, giờ Dậu nàng vào trường thi, việc làm ăn bị hủy bỏ, vậy mà không ai tới báo cho nàng! Nàng thi xong hai buổi đầu tiên, vẫn không có ai nói với nàng! Công việc của Quế Đường hơi sơ suất một chút là sẽ rước họa vào thân, cho nên làm việc vô cùng cẩn thận, bây giờ xảy ra sơ suất lớn như vậy, rõ ràng là cố ý hại nàng.

 

Giang Ly vừa đi vừa nghĩ, tên Đường chủ Thu Hưng Mãn này chắc là muốn diệt trừ nàng, nhân cơ hội này mượn tay quan phủ trừ khử Giáp Thủ có nhiều chiến công hiển hách như nàng. Nàng không cho rằng Thu Hưng Mãn có gan gϊếŧ người, nhưng từ năm nàng bảy tuổi được ông ta để ý, làm việc ở Quế Đường đến năm mười tám tuổi, nàng đã nhìn thấu tính cách mưu mô của ông ta, ông ta có thể vứt bỏ một quân cờ đã liều mạng vì mình, đồng thời toàn thân rút lui khỏi vụ án này.

 

Nàng quá ngây thơ, cứ tưởng Thu Hưng Mãn sẽ giữ lời hứa thả nàng đi.

 

Ông ta lên kinh làm gì?

 

Nếu nàng bị bại lộ, sẽ có hậu quả gì?

 

Giang Ly nghĩ kỹ lại, Sở Thanh Nhai xuất thân từ Hình bộ, một vị Các lão giỏi xử án tới giám sát trường thi, có lẽ Thu Hưng Mãn cũng biết. Triều đình nghiêm tra gian lận khoa cử, nhất định phải có thành tích, cho nên đưa ra một con dê tế thần cho bọn họ.

 

Nếu Sở Thanh Nhai điều tra ra nàng, một là cắt đứt cơ hội nàng làm việc cho những kẻ khác, hai là nhà nàng không có quyền thế nên dễ khống chế…

 

Nhưng Thu Hưng Mãn không sợ nàng khai ra Quế Đường sao? Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Nhỡ đâu, nhỡ đâu hắn có cách khiến nàng không nói được thì sao?

 

Nếu nàng không nói được, cả nhà già trẻ…

 

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”

 

Một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới đầu cầu Kim Thủy, dắt theo một con chó đen nhỏ đang sủa vang, Giang Ly bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ôm lấy đứa bé vào lòng, “Sao vậy?”

 

Muôi muội tám tuổi A Chỉ mắt đỏ hoe, “Nương ho ra máu, lang trung bảo Tiểu Hắc dẫn muội đi tìm tỷ.”

 

Giang Ly loạng choạng, vịn vào cây cột trên cầu, cắn chặt môi, từ kẽ răng nói ra mấy chữ:

 

“Đừng sợ, chúng ta về nhà.”

 

“Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ gầy đi nhiều quá, thi cử chắc vất vả lắm.” A Chỉ dùng vạt áo lau nước mắt, “Muội có mang bánh hoa quế, tỷ ăn một miếng đi!”

 

Giang Ly bây giờ chẳng còn chút khẩu vị nào, “Tỷ không đói, muội ăn đi.”

 

Hai tỷ muội vội vã chạy về nhà, bên sông truyền đến tiếng cười nói vui vẻ. Hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, không biết là nhà ai du ngoạn đêm khuya, tôi tớ dìu hai cặp vợ chồng già từ trong tòa nhà lớn ra lên thuyền, trên thuyền hoa một đôi phu thê trẻ nắm tay nhau đứng đó, ngọc quan chạm vào bộ diêu, túi thơm quấn quýt ngọc bội, gió đêm thu trên sông thổi không tan được cảnh tượng đẹp như tranh vẽ này.

 

Giang Ly cay mũi, quay đầu đi, “Đi thôi.” 

“Nhà chúng ta cũng tốt mà.” A Chỉ cúi đầu nói, “Muội có nương và tỷ tỷ là đủ rồi, không hâm mộ bọn họ.”

 Giang Ly xoa đầu nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play