Sở Hi Niên nhạy bén nhận ra ánh mắt của Ân Thừa Hạo. Thấy y đang nhìn mình chằm chằm, hắn nhàn nhạt nhướng mày, cười cười với y rồi mới chậm rãi thu tay lại.
Ân Thừa Hạo thấy hắn cười với mình thì sắc mặt càng khó đoán hơn. Y thầm nghĩ tên tiểu bạch kiểm này thật kiêu ngạo, rồi nhìn về phía Tạ Kính Uyên: “Ngươi lén Sở Hi Niên nuôi trai lơ? Hắn có biết không?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, lát sau mới nhận ra Ân Thừa Hạo hiểu lầm chuyện gì. Y liếc Sở Hi Niên rồi cười như không cười: “Liên quan gì đến ngài?”
Ân Thừa Hạo cảm giác như vừa tìm ra nhược điểm của Tạ Kính Uyên, giọng nói tự tin hơn hẳn: “Tạ Kính Uyên, ngươi tốt nhất nên khách khí với cô một chút. Có tin cô nói cho Sở Hi Niên biết chuyện này hay không?”
Tạ Kính Uyên cong môi nói một cách cố ý: “Hắn biết thì sao? Bản tướng quân muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu. Hắn dám nói ‘không’ sao?”
Sở Hi Niên khựng người, nụ cười trên môi cứng đờ.
Ân Thừa Hạo không nghĩ đến Tạ Kính Uyên còn có ham mê này. Y chậc lưỡi: “Cô còn tưởng rằng ngươi là người thâm tình, không ngờ cũng học đòi mấy sở thích không đứng đắn kia. Nhưng có giới hạn thôi, bên trong Sở Hi Niên đen thùi lùi. Cẩn thận hắn tìm cách thu thập ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play