Kinh thành có rất nhiều quan to quyền quý. Ân Thừa Hạo không thể tới từng nhà mộ tập thuế ruộng, cho nên người đi lập danh sách là những vị quan thuộc Đông Cung cùng vài viên quan nhỏ ở Hộ Bộ. Y chỉ tự mình gõ cửa nhà những người có bối phận lão hoàng thúc.
Đối diện phủ Tướng quân là phủ đệ của bí thư tỉnh thiếu giám Tiêu Đạt. Ông là người dưới trướng Tấn Vương, hôm qua vừa nhận được lệnh không thể để việc quyên tiền này của Thái Tử diễn ra thuận lợi. Vì thế khi quan của Hộ Bộ và Đông Cung tới cửa, Tiêu Đạt đứng ở cổng, sắc mặt áy náy khoanh tay: “Trong nhà lão phu thanh bần, không có vật dư thừa. Tuy lão phu có tâm giúp nạn dân phương Bắc nhưng đành vô lực, chỉ có thể quyên 500 lượng bạc. Mong rằng không bị ghét bỏ.”
Nói rồi ông ra lệnh cho lão bộc nâng một cái rương chứa đầy bạc vụn, trông chẳng thể nào keo kiệt hơn.
Tạ Kính Uyên đang cùng Sở Hi Niên đứng sau cửa xem kịch vui, thấy thế cười nhạo: “Lão già thối này thích nuôi ngựa, hậu viện có tới mấy chục con chiến mã loại tốt của Tây Vực. Chọn bừa một con đã có giá ngàn lượng bạc. Hẳn là Tiêu Đạt được Tấn Vương ra lệnh phải ngáng chân Thái Tử.”
Không tính gạo thóc vải bông, bổng lộc của một vị quan tam phẩm vào khoảng 820 lượng bạc. Tiêu Đạt lấy ra 500 cũng khiến người ta không nói được gì.
Đáng tiếc chúng quan viên không ngốc. Nhà ai mà không thầm mở một ít cửa hàng làm sinh ý. Ngoài vàng bạc, Yến Đế cũng sẽ ban thưởng ruộng tốt. Ngoài ra quan viên còn có thuộc hạ hiếu kính, bổng lộc trên triều đình chỉ là mưa bụi mà thôi.
Nói ngắn lại, Tiêu Đạt chỉ đơn giản là muốn làm Ân Thừa Hạo cảm thấy khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play