Nếu tên trộm kia chưa kịp mang tranh ra khỏi Kim Lân Các thì chính hắn cũng sẽ chưa rời đi. Ban ngày ban mặt, hắn khó có thể dùng khinh công trèo tường nên chỉ có thể lén rời đi từ cửa sau.
Vừa rồi khi mọi người xòe lòng bàn tay ra, Sở Hi Niên nhìn kỹ từng nha hoàn. Trừ Tình Lam là hung thủ tỏ ra hoảng loạn, có một nha hoàn khác rất đặc biệt.
Không, không thể nói là đặc biệt, chỉ có thể nói là bình thường. Gương mặt đó bình thường đến mức nhìn bao nhiêu lần vẫn khó mà nhớ rõ được.
Mi mỏng, mắt không lớn không nhỏ, mũi không thấp không cao, môi không dày không mỏng. Nha hoàn đó nhưng một bức tranh mực nước nhạt màu chỉ có thể thấy được hình dáng mông lung chứ chẳng thể tập trung vào từng chi tiết.
Sở Hi Niên nhớ rõ Ân Văn Bình nói tên trộm ngàn mặt kia rất giỏi dịch dung, mà gương mặt bình thường đến bất thường kia trông rất giống một gương mặt cố ý hóa trang.
Hắn thầm chú ý nha hoàn ấy, vô tình nghe được nàng nói với quản sự rằng nàng muốn ra khỏi phủ để mua vải thêu thùa. Vì thế hắn ra lệnh cho xa phu lái xe đến cửa sau, ôm cây đợi thỏ.
Tạ Kính Uyên không rõ vì sao Sở Hi Niên khăng khăng muốn bắt một trên trộm. Vì chuyện túi tiền, y khó tránh khỏi nói bóng nói gió: “Sở Hi Niên, ngươi phá án nghiện rồi? Một tên trộm tranh bé nhỏ cũng đáng để ngươi bắt?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT